Chương 11

“Meo......”

【 Đi mau......】

Đại Quất hấp hối, nức nở kêu lên, nước mắt trào ra làm lông trên mặt ướt đẫm.

Nhưng mà sau khi nghe thấy giọng nói của trẻ con, lại thấy thuật sinh trưởng vụng về, Trương Thành Chí lập tức nhận ra mình bị chơi, đôi mắt ác lạnh lùng bỗng trở nên u ám đáng sợ.

Mà lúc này, Hoàng Đại Tiên bị nhánh cây chọc vào mắt đang gào thét thảm thiết trên mặt đất.

“A a a a!!!”

“Cứu tôi! A a a!!!”

“Ngài Trương cứu tôi a a a!!”

“Mắt của tôi...... Mắt của tôi ——”

Ông ta che mắt lại, máu đỏ tươi trào ra từ kẽ tay, bao phủ cả khuôn mặt.

Đương nhiên Trương Thành Chí sẽ không quan tâm đến ông ta, thậm chí còn nhíu mày không vui vì tiếng thét quá chói tai.

Ông ta rút con dao găm bên hông ra, tay trái tạo thành pháp quyết, chẻ ngang một nhát, tất cả cành cây trong phòng giống như bị cuồng phong thổi bay, vỡ vụn rơi lả tả đầy đất trong nháy mắt.

Lúc này, mèo đen nằm lên vai Tiểu A Lương, sau lưng cô còn cõng một con mèo lớn, đang ráng sức trèo lên cửa sổ. Cô quá lùn, nhảy vào thì dễ dàng, nhưng khi đi ra lại rất khó khăn.



Mười ngón tay non nớt bị nắm chặt ửng đỏ, nhưng đôi chân ngắn ngủn, nhỏ bé của cô vẫn không thể nào nhấc lên được. Máu đỏ rỉ ra từ vết trầy xước ở đầu gối, chảy xuống cẳng chân.

Mèo Li Hoa có thể giãy giụa chạy đến đây gần như đã đạt đến giới hạn, nó cuộn tròn bên trong ba lô của Tiểu A Lương, máu chảy ra ướt đẫm cả lưng cô bé.

Cùng lúc đó, mèo đen đang nằm trên vai cô bị đứa nhóc loài người này làm cho đần cả người, thậm chí nó còn im lặng trợn trắng mắt.

Tiểu A Lương nôn nóng sắp khóc tới nơi, thậm chí còn bất chấp đầu gối bị rách sau cú ngã vừa rồi, lúc này cô sợ hãi đến mức run rẩy cả người, khi cô nhảy vào không nghĩ tới cửa sổ lại cao như vậy.

Cửa sổ trong nhà cô còn phải trèo lên sô pha mới có thể mở ra, còn khi đến đây, sao có thể nhảy ra ngoài chỉ bằng đôi chân ngắn ngủn, nhỏ bé này được?

【 Làm sao bây giờ......】

【 Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ hu hu hu...... 】

【 Tại sao hức...... Tại sao không trèo lên được..... 】

Tiểu A Lương càng sốt ruột thì càng không có sức, tay cô run rẩy, chân cô cũng run rẩy, ngay cả hơi thở cũng run rẩy khiến cô hô hấp khó khăn.

“Chậc, tôi còn tưởng thần thánh phương nào cơ, thì ra chỉ là một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa.”

Lúc này, giọng nói khàn khàn của người đàn ông như rắn độc quấn lấy trái tim cô.

Tiểu A Lương sợ tới mức không thở nổi, nhưng cô lại không dám khóc, bởi vì bố cô nói rằng khi gặp khó khăn và nguy hiểm khóc lóc là vô dụng nhất, thậm chí còn sẽ chết. Vì thể cô bé chỉ có thể nín thở, cố hết sức nâng đôi chân ngắn lên, trèo ra ngoài.

Có lẽ là vì bộ dạng nghẹn đỏ mặt trèo lên cửa sổ của bé hạt đậu kia quá mức buồn cười, Trương Thành Chí vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng. Ông ta bước từng bước tới, cố ý giẫm mạnh giày da xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang.

Ông ta giẫm một bước, thân thể cô bé cũng run theo. Có thể thấy rõ cẳng chân và bụng cũng run rẩy.



“Meo ngao ngao!!!”

【 Thằng khốn!!! 】

“Ngheo ——”

“Meo meo meo ngao!!!”

【 Chết tiệt, không được chạm vào cô bé!!! 】

“Meo ngao meo ngao meo ngao!”

【 Tiểu A Lương mau chạy đi! 】

Đám mèo lớn trong l*иg sắt đồng loạt xù lông, chúng nó không màng đau đớn mà đâm vào lồ sắt, hết con này đến con khác gầm thét trong màn đêm đen tối khiến người nghe thấy lạnh sống lưng.

Nhưng mà Trương Thành Chí không thèm để ý đến đám súc sinh đó, ông ta nhàn nhã thưởng thức bộ dạng sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn không ngừng cố gắng trèo lên của cô bé, nở một nụ cười tràn đầy ác ý:

“Hừ, nhãi con cũng biết thuật sinh trưởng cơ đấy.”

Không biết có phải miệng quạ đen không, ông ta vừa dứt lời, một quả anh đào đỏ đột nhiên từ bên ngoài rơi vào, vừa rơi xuống đất đã mọc ra cành cây, nâng chân Tiểu A Lương lên, cô thành công trèo ra ngoài.

Cô bé sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm cây anh đào leo xuống, mặc kệ vỏ cây thô ráp có chà rách da hay không.

Cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, Tiểu A Lương cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, cả người nồng nặc mùi máu tươi, dưới lòng bàn chân cũng lâng lâng hết đợt này đến đợt khác. Nhưng giây tiếp theo cô hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng ôm thân cây.