Chương 13

Cùng lúc đó, Trương Thành Chí đuổi theo phía sau không biết bản thân có bị ảo giác không, ông ta cảm thấy hình như rừng cây này đột nhiên trở nên rậm rạp hơn.

Người đàn ông nhíu mày, vừa định vứt bỏ ảo giác này thì mắt cá chân bỗng nhiên bị siết chặt, đang chạy nhanh đột nhiên bị kéo lại, cả người mất đi thăng bằng.

Trương Thành Chí cau mày, ông ta lập tức nâng dao cắt đứt dây leo quấn quanh mắt cá chân, lộn giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống mặt đất.

【 Có điều gì đó kì lạ. 】

Trước khi lựa chọn nơi này làm nơi tạo ra mèo quỷ, ông ta đã đặc biệt tới đây kiểm tra, không có người cùng ngành, không có dấu vết hoạt động của yêu quái, lúc này mới yêu tâm chọn căn nhà sắp sụp đổ ở chỗ dân cư thưa thớt này.

Tuy đứa nhóc con ban nãy biết sử dụng thuật sinh trưởng, nhưng thủ pháp vừa nhìn đã biết vô cùng vụng về, hoàn toàn không giống từng được dạy dỗ, có lẽ là học trộm sơ sài ở đâu đó. Và, đám dây leo vừa nãy chắc hẳn cũng là trò hề của con bé kia.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Trương Thành Chí tối sầm lại, hiện tại tất cả những gì đáng giá của ông ta đều nằm trên người hai mèo mà đứa ranh con kia mang đi, sao có thể dễ dàng buông tha được?

Sau đó người đàn ông lập tức rũ bỏ tư thái nhàn nhã ban đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lấy một tấm bùa chú ra trước ngực, tay tạo thành pháp quyết, vung dao quét quang, đám cây cỏ chặn đường trước mặt bỗng chốc vỡ nát rơi đầy đất. Đám dây leo và cành cây vừa mới mọc ra lập tức héo rũ.

Vì thế sau đó, tốc độ của ông ta tăng lên rất nhiều. Tiếng thở dốc nặng nhọc của đứa trẻ và tiếng bước chân đạp lên cành lá cực kì rõ ràng trong rừng cây yên tĩnh, bởi vậy không đến năm phút, Trương Thành Chí đã nhìn thấy đôi chân ngắn nhỏ đang chạy ở phía trước.

Thật sự là…. Từ trước tới giờ ông ta chưa từng gặp đứa trẻ con nào có thể chạy như vậy.

—— Còn là một con nhóc mặc váy.

Tương tự, Tiểu A Lương cũng chưa từng gặp người đàn ông nào hung ác, tàn nhẫn như vậy. Cô hổn hển chạy trốn, không chỉ đầu gối và khuỷu tay đau, mà thậm chí cả phổi cũng đau đớn, nóng rát, nhưng Tiểu A Lương hoàn toàn không dám dừng lại.

Cô liều chết nín thở, mồ hôi trên trán hòa với nước mắt. Cô cố gắng kìm nén không cho mình khóc ra thành tiếng, bởi vì như vậy sẽ không còn sức chạy nữa. Nhiều mèo như vậy, cô chỉ mang được hai con ra ngoài, những con mèo còn lại chắc chắn đang rất sợ hãi và đau lòng lắm. Vì thế Tiểu A Lương hạ quyết tâm, nhất định phải cứu chúng nó ra khỏi bàn tay kẻ xấu một cách an toàn.



Nhưng vừa hạ quyết tâm xong, cô bất ngờ đυ.ng phải một bức tường thịt người. Sau đó người nọ liền nắm lấy cổ áo Tiểu A Lương, hung hăng quăng cô xuống đất.

Rầm ——

Cô bé bị quăng ngã choáng váng đầu óc, cho dù có cỏ trên mặt đất làm đệm lót cho cô. Nhưng da trẻ con non nớt, lại mặc đồ mùa hè mỏng tanh, động một chút đã xanh tím, còn con mèo đen cô ôm chặt trong lòng lại không bị vấn đề gì lớn.

Sau đó, Tiểu A Lương còn chưa kịp định thần, một bóng đen âm u đột nhiên đổ xuống đầu. Tim cô đập mạnh, cơn ớn lạnh lan theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả con ngươi màu đen cũng mở to hơn vì sợ hãi.

—— Cô bị người xấu bắt được rồi!

Bởi vì đầu tóc cô bé bù xù, che lấp mầm cây trên đỉnh đầu, trời lại tối nên Trương Thành Chí không để ý đến cái mầm nhỏ trên đầu cô bé.

Lúc này, ông ta tiến lên một bước, con dao găm trong tay phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, đứng trước mặt Tiểu A Lương, giống như rắn độc phun ra chữ. Người đàn ông dùng lòng bàn tay thử lưỡi dao sắc bén, cười nhạo, nói: - đọc và nghe truyện tốt hơn trên tyt

“Người bé xíu mà chạy trốn cũng nhanh đấy.”

Giọng nói khàn khàn, thô đυ.c, đặc biệt kì dị trong rừng cây âm u, giống như giọng nói của ác quỷ trong những bộ phim kinh dị.

“Nói đi, học trộm thuật sinh trưởng ở chỗ nào?”

Tiểu A Lương bị quăng ngã vô cùng tàn nhẫn, cả người đều đau rát. Nhưng cô không dám kêu tiếng nào, chỉ run rẩy vì sợ. Vừa run vừa lùi về phía sau, nước mắt không kìm được trào ra, rơi xuống lộp bộp lộp bộp, khuôn mặt nhỏ đáng yêu òa khóc bù lu bù loa, ngay cả câu nói cũng không rõ ràng.

“Cháu....... Cháu không....... Hức......”