Chương 7: Có cứng cũng rất bình thường

“Ưm…A…a….Anh…Anh Đông…Á…Thật sự, thật sự, không được…”

“Mới chơi được một lúc mà đã không được rồi?” Lương Chấn Đông thô bạo gặm phần thịt mềm nơi vùng đẫy đà, để lại những vết đỏ do hàm răng lướt qua, một tay gã nắm lấy tay Chu Khê, tay khi cầm cái miệng giả ấn chặt vào vùng tư mật của cô.

Chu Khê co ngực rụt vai, nước mắt đều đã trào ra: “Ưm…Tắt…Giảm…Ưm…Anh…Đông…”

Cảm giác nhạy bén truyền đến từ bên dưới khiến cô không thể nói hết câu, hai chân kịch liệt run rẩy, mũi giày màu bạc cọ tới cọ lui trên tấm thảm dày.

Trần Chí Hưng dán lỗ tai lên trên cửa, “thằng đệ” mới vừa hơi mềm xuống một chút thoắt cái lại muốn ngóc đầu dậy.

Anh ta ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt vẫn không cảm xúc như cũ của Phùng Tề có chút không biết nói gì, vừa định nói hình như chúng ta đến không đúng lúc thì chợt nhìn thấy phần đũng quần của Phùng Tề cũng phồng lên một khối.

Khóe miệng Trần Chí Hưng giật giật, lẳng lặng cười cười, Phùng Tề tự nhiên biết anh ta cười cái gì, trên mặt anh có chút nóng lên, cụp mắt xuống không nói lời nào.

Vừa rồi ở cánh cửa đầu tiên anh đã có thể nghe tiếng cầu xin tha thứ mềm mại, bây giờ đứng ở chỗ này càng nghe rõ, rõ ràng đến mức ngay cả tiếng rêи ɾỉ hổn hển của người phụ nữ ấy cũng rất tường tận.

Dưới ánh đèn rực rỡ của lối đi, làn da rám nắng của Phùng Tề không thể che giấu được đôi tai ửng đỏ.

Trần Chí Hưng đứng thẳng lưng kề sát Phùng Tề, hạ thấp giọng trêu chọc: “Ngại cái gì? Tiếng rêи ɾỉ của chị Chu không đùa được đâu, anh có cứng cũng là bình thường thôi.”

Chị Chu?

Trong lòng Phùng Tề gọi thầm hai chữ này, thấp giọng nói: “Tôi không xấu hổ.”

“Xời, lỗ tai đều đỏ cả rồi kìa.”

“…” Lỗ tai anh đỏ lên, nhưng đó đúng thật là điều mà anh nghĩ. Hơn nữa anh cảm thấy máu trong người mình bây giờ còn nóng hơn khi nãy, còn có xu hướng ê ẩm, phía dưới cũng đang căng cứng rất khó chịu.

Có điều Phùng Tề không biện giải gì, mà tiếp tục thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Theo kinh nghiệm trước đây của Trần Chí Hưng, lúc này nếu không phải chuyện gì quan trọng mà đi gõ cửa, tỷ lệ ăn đòn là hơn 70%.

Đương nhiên ở đây không có vụ đánh đập gì cả, chỉ là anh ta cảm thấy vẻ mặt anh Đông nhất định sẽ không tốt.

Trần Chí Hưng nhíu mày, xoay người bước đến dựa vào cửa đối diện, lấy thuốc lá ra.

Phùng Tề khó hiểu đi qua cùng: “Đợi à?”

“Không đợi chả nhẽ bất chấp đi vào sao cha nội? Anh Đông băm chúng ta ra cho gà ăn đấy!” Trần Chí Hưng rút ra một điếu thuốc đưa cho Phùng Tề.

Phùng Tề nhận lấy điếu thuốc, cúi đầu dùng răng nanh cắn lấy: “Thế này nghĩa là hút xong điếu thuốc rồi đi gõ cửa đúng không?”

“Nếu không thì sao?”

“Được không thế?”

“Ồ, hiếm thấy anh nói nhiều vậy nha!”

Phùng Tề giật mình và ngậm miệng lại, bởi vì anh thực sự đã nói quá nhiều trong vô thức.

Trần Chí Hưng lại rút ra một điếu thuốc khác, cúi đầu ngậm lấy, lấy bật lửa ra châm lửa rồi nhả khói. Anh ta vừa đưa bật lửa trong tay cho Phùng Tề, vừa thở dài: “Nghe tiếng chị Chu xin tha, coi như là cứu mạng đi.”

Chuyện Lương Chấn Đông không được, người biết không nhiều lắm, mà Trần Chí Hưng vừa khéo chính là một trong số ít kia, anh ta càng biết Lương Chấn Đông có một chút biếи ŧɦái về mặt đó.

Có đôi khi anh ra rất đồng cảm với Chu Khê, chỉ là… Ai cũng có tham vọng của riêng mình.…

Phùng Tề là có phần khó hiểu tại sao Trần Chí Hưng lại nói là cứu, nhưng anh vẫn không hỏi gì mà lấy bật lửa châm thuốc, sau đó quay người dựa vào bức tường cạnh cửa.

Một điếu thuốc nhanh chóng cạn kiệt, “đồ chơi” của Trần Chí Hưng khi nãy vểnh lên bây giờ mặc dù không mềm nhũn toàn bộ, nhưng cũng không còn rõ ràng như vậy, mà Phùng Tề thì một lời khó nói hết, vốn chỉ là một đoàn dựng lên bây giờ đã biến thành một cái lều lớn vô cùng nổi bật!

Không có cách nào, anh luôn có thể nghe thấy, hơn nữa tiếng người phụ nữ rêи ɾỉ cầu xin tha thứ đã bắt đầu nức nở khóc, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết, cảm giác kia thật sự rất muốn mạng.