Chương 8: Muốn đi “tuốt” à?

Trần Chí Hưng nhìn chằm chằm nơi đó của anh, khóe môi khẽ nhếch. Phùng Tề cúi đầu, hít sâu một hơi: “WC ở đâu?”

“Muốn đi tuốt à?”

“Rửa mặt.”

Trần Chí Hưng che miệng buồn cười, thẳng lưng dẫn Phùng Tề ra ngoài hành lang.

Đi đến phòng vệ sinh cửa, Trần Chí Hưng hỏi Phùng Tề: “Tình hình bên trong như thế nào?”

Trần Chí Hưng vừa hỏi, Phùng Tề “thằng nhóc” mới vừa hơi mềm xuống được một chút tức thì lại “nở” ra.

Anh nhíu mày, đi đến trước bồn rửa tay, phun ra hai chữ: “Khóc rồi.”

Trần Chí Hưng hít hà: “Động tác của anh nhanh lên một chút.”

Phùng Tề thực thành thật trả lời: “Vậy anh đừng hỏi tôi.”

Trần Chí Hưng khựng lại hai giây mới phản ứng lại. Anh ta khẽ cười hai tiếng, nhìn Phùng Tề cong eo đưa tay đến dưới vòi nước cảm ứng hứng nước rửa mặt: “Ối dồi ôi, không ngờ đồ nhà quê như anh thế mà còn biết đây là vòi cảm ứng đấy.”

Phùng Tề buông tay xuống, cũng không nói gì mà nhìn Trần Chí Hưng, lần nữa cúi đầu vốc nước tạt lên mặt.

Sau khi rửa mặt, cảm giác nóng trong đầu giảm xuống, cảm giác căng tức ở bụng dưới cuối cùng cũng biến mất.

Phùng Tề thở phào nhẹ nhõm, vươn thẳng eo, lau đi giọt nước trên mặt: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Hai người cùng trở về đường cũ, vừa đi tới cửa, Trần Chí Hưng đã nghe thấy vài tiếng khóc thảm thiết cầu xin tha thứ, hoàn toàn không cần dán lỗ tai lên ván cửa mới nghe được.

Anh ta lắc đầu hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Phùng Tề rồi giơ tay lên gõ “cốc cốc cốc” ba cái.

Lương Chấn Đông đang hứng khởi thì nhíu mày, nhìn về phía cửa.

Lúc này Chu Khê thật sự đã không được, nửa người trên của cô đã vô lực nằm bò trên người Lương Chấn Đông, tóc đẫm mồ hôi, nơi riêng tư bị cái miệng giả bao bọc lấy vừa mυ"ŧ vừa liếʍ vẫn không ngừng chảy nước.

Nhưng cô cũng nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cắn chặt môi dưới run rẩy.

Lương Chấn Đông đương nhiên biết cô nhịn đến khó chịu, gã dời cái miệng giả ra khỏi nơi riêng tư của cô, Chu Khê lập tức hít sâu một hơi rồi bất lực ngã gục trong vòng tay của Lương Chấn Đông, cơ thể run rẩy của cô chuyển sang co giật.

Một tay Lương Chấn Đông đặt lên lưng Chu Khê vuốt nhẹ, quay mặt về phía cửa hỏi: “Ai?”

“Anh Đông, là em. A Hưng ạ!”

“Mẹ nó!” Lương Chấn Đông vô cùng mất hứng khẽ chửi một tiếng, rồi lại nói: “Chờ đấy!”

“Dạ!” Trần Chí Hưng nghiến răng đáp, vẻ mặt bắt đầu chuẩn bị đón nhận ăn chửi.

Trong văn phòng,Lương Chấn Đông nghiêng đầu, ghé môi vào tai Chu Khê: “Thu dọn đi, A Hưng tới rồi.”

Chu Khê thở hổn hển dạ một tiếng. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng giơ tay lên, chống ngực Lương Chấn Đông thẳng eo ngồi dậy, từ từ dịch khỏi đùi của gã.

Cô vừa đặt chân xuống đất để chống đỡ trọng lượng cơ thể thì không ngừng run rẩy, Lương Chấn Đông liếc nhìn chiếc quần đã bị xộc xệch rất nhiều của gã, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó lại nhìn Chu Khê đang run chân: “Em đi được không?”

“Nếu A Hưng không tới… Em thật sự đi không được.” Giọng nói Chu Khê đều khàn cả rồi, giọng mũi nặng lại còn kèm theo thở dốc làm cho cảm giác vừa nũng nịu vừa mềm mại, khiến cho trái tim Lương Chấn Đông nóng lên, lại muốn chơi cô.

“Lại hứng? Còn chưa bị chơi đủ à?”

Chu Khê khom lưng nhặt lên qυầи ɭóŧ đã bị cọ xát trên thảm, tức giận liếc Lương Chấn Đông một cái, đi về phía phòng vệ sinh trong văn phòng, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì Trần Chí Hưng đến.

Lương Chấn Đông có một ván bài vào lúc mười một giờ, cho nên lúc này Trần Chí Hưng đến, kéo dài cũng gần đến giờ gã phải đi rồi, vì vậy gã không có thời gian để giày vò cô nữa. Nếu không….Cô thật sự cũng không dám liếc gã.

Năm phút sau, Chu Khê không chỉ có chỉnh trang tốt bản thân mà còn dặm nhẹ lại lớp trang điểm, đi ra khỏi phòng vệ sinh tiến về phía cửa: “Em đi mở cửa.”

“Ừm.” Lương Chấn Đông đã châm xong điếu thuốc, hút một hơi rồi nhẹ nhàng đáp lại.