Chương 11: Anh đi theo tôi làm gì

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Từ chỗ quầy lễ tân nghe thấy gần đây quả thực có quán Bạch Vân, vì vậy cô ra ngoài bèn rẽ phải, đi bộ tìm người.

Mới đi được hai bước cô đã bị người ta ôm lấy eo. Hơi thở người đàn ông lạ mặt rất gần cô, suýt chút nữa Trần Mộc Miên đã hét lên. Nhưng người đã đó ngăn cô kịp lúc.

“Cô gái à, giúp tôi chút đi, có người đang đuổi theo tôi.” Người đàn ông ôm lấy Trần Mộc Miên, vừa đe doạ vừa cầu xin.

Trần Mộc Miên ngước mắt nhìn anh ta, phát hiện người này trông lịch sự điềm đạm, cười lên còn có răng khểnh, trông khá thanh tú. Dưới chân có bóng, không phải là quỷ, là người.

Không phải quỷ vậy thì không có gì phải sợ cả. Trần Mộc Miên không nói gì, kéo lấy cánh tay người đó, hiên ngang thoải mái tiến về phía trước.

Một nhóm người mặc áo khoác đen đuổi đến phía sau, tìm khắp nơi ở trên đường. Thỉnh thoảng cũng chặn lại vài người đi đường kiểm tra, đến trước mặt Trần Mộc Miên, quan sát người đàn ông một chút.

Trần Mộc Miên không nói gì, người đàn ông lịch sự cười: “Anh không cần phải doạ vị hôn phu của tôi sợ, cô ấy nhát gan, không chịu nổi.”

Người áo đen nhìn nhìn anh ta, hỏi: “Sao anh lại chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác ngoài đâu?”

Đây là nhìn quần áo tìm người sao?

Người đàn ông nói: “Quên mất ở khách sạn rồi, cảm ơn đã nhắc tôi, tôi quay về lấy đây.”

Người áo đen lại không tin, chặn đường anh ta lại: “Tôi đi cùng với anh.”

Trần Mộc Miên không ngờ lại bị người ta kiểm soát như vậy, nói: “Anh đây là muốn làm gì, chúng tôi còn đang vội đi tìm bác sĩ đây, tôi… Khụ khụ khụ, tôi… Tôi bị bệnh lao, anh… Anh đừng có đứng gần tôi vậy.”

Mặc dù đã nói như vậy nhưng Trần Mộc Miên vẫn có ý ho về hướng anh ta, còn văng ra một ít nước bọt lên người anh ta.

Người áo đen vừa nghe thấy bệnh lao thì giật mình vội lui về phía sau, miệng mắng chửi, nói một câu quỷ ho lao rồi đi mất.

Không biết là ai kêu la một tiếng, đột nhiên người áo đen chạy sang hướng khác, giống như con đỉa tham lam liền chạy đi hút máu.

Người vừa đi, Trần Mộc Miên liền vung tay đẩy tay người đàn ông ra, vội vã muốn đi.

Người đàn ông đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại đi theo.

“Anh đi theo tôi làm gì? Trộm cướp sao? Tôi không có tiền.” Trần Mộc Miên vội vàng đi đến con đường phía trước, muốn cách xa người này một chút.

Người đàn ông cười càng vui vẻ hơn, như thể nhìn thấy thứ gì đó thú vị, sải bước dài đuổi theo, nói: “Tôi tên Tưởng Thông, cô gái nhỏ, cô tên gì vậy?”

Trần Mộc Miên không muốn quan tâm anh ta, càng đi nhanh hơn. Nhưng cô được nuôi dưỡng trong khuê các đã lâu rồi, bước chân sao so được với đàn ông. Đã bị người ta dễ dàng chặn đường, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Trần Mộc Miên bực bội: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có tin là tôi lại gọi đám người kia quay lại không.”

Tưởng Thông không sợ, vui vẻ cười: “Biết bọn họ là ai không? Đám du côn lưu manh của Hồng Bang, nếu như cô gọi bọn họ quay lại, tôi sẽ nói chúng ta là đồng bọn, cô xem xem bọn họ sẽ làm gì cô.”

Trần Mộc Miên trừng mắt nhìn anh ta, cảm thấy người này thật là phiền phức.

“Anh còn cản đường tôi nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

“Nói cho tôi biết tên của cô, tôi sẽ để cô đi.” Tưởng Thông giống như một tên vô lại vậy, khiến Trần Mộc Miên hết sức bực bội.

Cô chẳng thèm suy nghĩ bèn nói: “Trương Xuân Hoa.”

“Tên thật?” Tưởng Thông không tin.

“Đúng, tên thật.” Trần Mộc Miên đẩy Tưởng Thông ra, rẽ vào một góc rồi đi sang phía bên đường đối diện.

Tưởng Thông còn muốn đi theo nhưng lại có người gọi anh ta. Anh ta quay đầu nhìn thấy người làm trong nhà mình. Muốn gọi Trần Mộc Miên, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng đối phương đâu cả.

“Cậu chủ, cậu chạy nhanh quá, suýt nữa tôi đã bị người ta bắt rồi.” Thạch Đầu không nhịn được uất ức nói.

Tưởng Thông bất giác đánh anh ta một cái: “Đến nhanh như vậy làm gì, làm hỏng việc tốt của tôi.”