Chương 8: Báo tuyết

Editor: Piscuits

Tắm hơn nửa giờ, tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng, Tống Khê Đình mặc áo ngủ vào, một bên lấy khăn lau tóc một bên đi qua tủ lạnh cầm lấy bình nước đá.

Trên mặt của anh hiện ra một vệt ửng hồng không bình thường.

Tầm mắt của sói đen nhìn cái mắt cá chân bị nước nóng xối đến đỏ của anh một lát, lại đem đầu chôn lại trong chân trước.

Tống Khê Đình một hơi uống hơn nửa bình nước mới cảm thấy rốt cục chính mình cũng phục hồi tinh thần lại, anh hơi nhắm mắt lại, thở phào một hơi dài.

Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là thân thể của anh lại đạt được kɧoáı ©ảʍ khó mà diễn tả bằng lời được bằng cái phương pháp tự an ủi ngu ngốc vừa rồi, thậm chí anh giống như thực tủy biết vị mà muốn càng nhiều.

Tống Khê Đình dùng bình đá lạnh dán vào hai má, đi tới thảm trải sàn ở phòng khách, nửa ngồi chồm hỗm xuống, xoa xoa đầu sói đen, ôn hòa nói: "Arthur, làm sao vậy, mày có vẻ không cao hứng lắm?"

Sói đen không nói một lời, mí mắt xốc lên nhìn anh một chút, liền quay đầu qua, dường như rất oan ức mà không muốn nhìn anh.

Tống Khê Đình suy nghĩ một chút, thẳng thắn ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, hai cái tay ôm lấy cái đầu to của sói đen, xoa hai cái, dụ dỗ nói: "Có phải là mày tức giận vì tao trở về cùng người khác? Nhìn thấy tao bị thương, nên mày lo lắng vết thương của tao là do hắn tạo ra, hả?"

"Không sao." Anh giơ tay lên, đưa tới trước mắt sói đen, vết thương ở đầu ngón tay xác thực không lớn, bị nước rửa qua một cái, cơ hồ không nhìn ra cái gì, "Là do tao không cẩn thận nên bị cắt trúng, đừng lo lắng."

Anh tận lực quên đi những gì mà Kỷ Thời Việt mời vừa đùa giỡn với anh.

Quả nhiên sói đen nghe vậy liền nâng đầu đến xem tay anh, thời điểm còn muốn duỗi lưỡi ra liếʍ bị Tống Khê Đình né một chút, "Được rồi, tao bằng bó miệng vết thương là được rồi, mày không thể liếʍ."

Anh đi lấy cái hộp y tế ở dưới đáy bàn trà, sau khi lấy liền xoay người hôn trên đầu sói đen một cái, ngón tay sờ cái tai đang dựng thẳng của sói đen một chút, "Không có chuyện gì."

Tống Khê Đình cũng không phải là không thích cười, chỉ là, chỉ khi ở trong hoàn cảnh vô cùng an toàn cùng với quen thuộc mới có thể khiến anh hoàn toàn thanh tĩnh lại, lúc anh cười, đôi mắt hơi lóe lên, sự xa cách ngày thường cùng với lạnh lùng đều biến mất, như trở về dáng vẻ ban đầu, trên gương mặt còn có một cái lúm đồng tiền hơi cạn.

Sói đen vẫn luôn bị anh xoa xoa lỗ tai như thế, có chút ngứa, mấy cọng lông tơ ở trên tai của hắn, ngày thường đều không cảm giác được gì, bây giờ lại bị Tống Khê Đình bóp đến run lên, hắn không khỏi duỗi móng vuốt ra lay áo của Tống Khê Đình một chút, một bên giống như thường ngày mà bắt đầu đến gần lăn lộn chơi xấu.

Đúng như Kỷ Thời Việt nói, hắn xác thực không biết nên nói với Tống Khê Đình như thế nào, cũng sợ khi Tống Khê Đình biết thân phận chân thật của mình lại không muốn hắn, không khỏi có chút phiền lòng, khí lực nô đùa với Tống Khê Đình cũng vì thế mà trở nên lớn, thân thể to lớn, nặng nề toàn bộ đều áp ở trên người anh, Tống Khê Đình dường như không còn khí lực, nằm về sau một cái, bất đắc dĩ nói: "Mày thật đúng là..."

Sói đen vẫn còn đang quậy anh, động tác có chút quá phận, dùng cái mũi cởi nút áo ngủ của anh, Tống Khê Đình giãy dụa một hồi, hơn nửa cái vai đều lộ ra, tại chỗ mà Tống Khê Đình không nhìn thấy, ánh mắt của sói đen trở nên đặc biệt nghiêm túc, tỉ mỉ băn khoăn một phen, giống như tuần tra lãnh địa của mình, xác định không có bất kỳ dấu vết ám muội nào, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Xuống chút nữa, chính là l*иg ngực, sói đen nhìn hạt đậu non hồng kia một chút, nhịn một hồi lâu mới bỏ qua, quay đầu đi, dùng cái đuôi quấn lấy bắp đùi của Tống Khê Đình, thân thể dời từ trên người Tống Khê Đình xuống.

Sẽ hù đến em ấy mất, sói đen nghĩ, ít nhất cũng phải chờ đến lúc em ấy tiếp thu mình.

Tống Khê Đình chỉ coi như nô đùa, sau khi đẩy hắn ra, rốt cục cũng ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề lại, thấp giọng nói: "Được rồi, hiện tại đi ăn cơm tối của mày đi, lần sau mày còn như vậy tao sẽ không nấu cơm cho mày, cho mày bị đói."

Anh đứng lên chuẩn bị trở về phòng ngủ, tay xoa áo ngủ hai cái, đè nếp nhăn trên quần áo xuống, chẳng qua là khi bàn tay áp lên bụng, thời điểm áo bị đè dính sát vào thân thể anh, có thể nhìn thấy l*иg ngực của anh hơi có độ cong một chút, cũng không rõ ràng, đó là vυ" đã từng phát dục của anh hồi niên thiếu.

Tống Khê Đình rất ít sờ qua nơi này, ngoại trừ mùa hè mặc đồ mỏng một tý phải phòng hờ ngoài ý muốn mà cẩn thận bó ngực một chút, thời điểm khác chỉ coi là dư thịt một chút.

Sói đen mới ăn được hai ngụm cơm, đột nhiên cộc cộc chạy nhanh vào nhà bếp, hai cái chân trước giơ lên đặt trên bồn rửa tay, mở khóa vòi nước rồi tạt rửa mặt mình.

Tống Khê Đình có chút nghi hoặc, bất quá cũng không hỏi, con sói do mình nuôi này luôn luôn rất thông minh, thời điểm mới vừa nhặt về, lúc hắn đi vệ sinh cũng không cần anh dạy, tự nó biết đi vệ sinh như thế nào, nuôi hơn nửa năm đúng là không lo lắng việc đó, thậm chí có thời điểm sói đen còn có thể chăm sóc ngược lại anh.

Sói đen rất không tiện, lúc nãy hắn vừa thất thần vừa ăn cơm, còn đang suy nghĩ về Tống Khê Đình, sau đó mũi nóng lên, liền bắt đầu chảy máu mũi, một con sói chảy máu mũi cũng đủ kỳ quái, cũng không thể để cho Tống Khê Đình sinh nghi.

Đến buổi tối, như thường lệ mà bò lên trên giường của Tống Khê Đình, cùng nhau ngủ, Tống Khê Đình bị đuôi hắn quấn đến khó chịu, "Arthur, đừng có lấy đuôi của mày quấn tao nữa..."

Sói đen trầm thấp mà "Gừm" một tiếng kháng nghị.

Tống Khê Đình không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy mày đưa đuôi đây, tao ôm ngủ."

Sói đen nghe vậy sợ hết hồn, lập tức đem đuôi thu lại, hắn nào dám cho Tống Khê Đình ôm đuôi hắn, lỡ như đang ngủ, Tống Khê Đình lại không cẩn thận cọ hai cái, khả năng hắn thỏa mái mà hiện ra nguyên hình.

Không đúng...

Sói đen nháy mắt mấy cái, hiện tại đã là nguyên hình của hắn, nếu mà biến... Vậy chỉ có thể biến thành người .

Sói đen yên lặng đem đuôi giấu kỹ, áp dưới mông mình .

Ngày kế, lúc tỉnh lại cũng còn sớm, Tống Khê Đình lười biếng dựa vào trên người sói đen xem hắn như cái gối mà dùng, một bên xem xong một bộ phim.

Khí trời ngày hôm nay không tốt lắm, anh không dự định đi quán bar, chỉ là nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều lắm, anh phải đi ra ngoài mua mới được, trong nhà này thật sự là rất có sức ăn. ( ý nói con sói có sức ăn nhiều quá rồi cộng thêm sức ăn của thụ nữa)

Thời điểm ra cửa trời lại mưa, ngày xuân mưa nhiều, kim may dường như dầy đặc(?), lại không chọc người giận, Tống Khê Đình nhìn sói đen đi theo phía sau anh, nói: "Bên ngoài trời đang mưa, mày đi ra ngoài không tiện, chờ ngày mai lại dẫn mày đi tản bộ."

Anh cầm cán dù dài, đổi giày, chậm rãi đi ra ngoài.

Đồ vật muốn mua cũng không ít, Tống Khê Đình ở siêu thị mua sắm xong, kêu người ta giao tận nhà, chính mình tay không đi ra, đến tiệm bánh gato bên cạnh mua điểm tâm ngọt.

Trên đường trở về lại nghe được bên ven đường truyền đến mấy tiếng "Gào gừ" yếu ớt , nghe như mèo, nhưng so với mèo thì hung ác hơn.

Tống Khê Đình men theo âm thanh đi tìm, phát hiện một cái hộp giấy không lớn, cùng với một cái đầu nhỏ phờ phạc dựa lên hộp giấy.

Bên ngoài hộp giấy dùng chữ quốc ngữ viết "Cầu nhận nuôi" .