Chương 9: Tâm cơ

Editor: Piscuits

Tình huống này giống như lúc đó nhặt được Arthur, chỉ là vào lúc ấy thân thể của sói đen đã trưởng thành, hơn nữa còn bị thương, hắn lớn như vậy mà nằm ở ven đường nên không ai dám lại gần cứu hắn, mà con trong hộp giấy này chỉ có lớn bao nhiêu đâu, thú nhỏ mềm mại nửa nằm bò ở bên trong, con mắt to màu xanh lục trong nháy mắt tò mò nhìn anh.

Tống Khê Đình nhẹ dạ, ngồi chồm hỗm xuống nhìn nó một chút, cư nhiên là con báo tuyết con, ấu thú toàn thân mang theo hoa văn mân côi màu tím, trên người màu đen lấm tấm không rõ ràng, thấy anh tới đây, lập tức ngẩng đầu nhỏ hướng anh nhìn lại, Tống Khê Đình vươn ngón tay thử thăm dò hắn một chút, báo tuyết con cũng không sợ hắn, chủ động thò đầu ra đi cọ lòng bàn tay của anh, đuôi nhỏ cũng vậy, quấn ngón út của Tống Khê Đình lại.

Tống Khê Đình tâm đều hóa thành nước.

"Tao mang mày về nhà có được hay không?" Anh đưa tay về phía báo tuyết con, vì vậy báo tuyết con cũng đem móng vuốt choai choai đặt ở trong lòng bàn tay anh, cứ như vậy bị anh ôm vào trong l*иg ngực của anh, Tống Khê Đình sợ hắn bị lạnh, đem áo khoác của mình cởi ra, bao hắn lại, một đường chạy chậm mang theo nó đi bệnh viện thú y trước.

Anh lo lắng tên tiểu tử này sinh bệnh.

Nhưng mà sau khi bác sĩ kiểm tra xong mới nói cho anh biết cũng không có gì cần lo lắng, chỉ là đói bụng quá lâu, kiến nghị anh mua chút sữa bột cùng thức ăn về nhà nuôi nấng, Tống Khê Đình gật gật đầu, ôm nó vào trong ngực trở về nhà.

Một đường mưa nhỏ chưa dứt, lúc Tống Khê Đình về nhà, trên tóc và mông đều dính một tầng hơi nước, chìa khóa mới vừa cắm vào bên trong lỗ khóa liền nghe âm thanh của sói đen chạy tới.

"Arthur, giới thiệu cho mày một người bạn mới." Anh ôn hòa đối với sói đen, một bên đem tiểu tử núp ở trong l*иg ngực của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.

Anh biết sói đen và báo tuyết sẽ có chút bảo vệ lãnh địa của mình, bất quá anh cũng mới vừa hỏi bác sĩ, nói báo tuyết rất thông minh liền sẽ tự thông nhân tính, trên đường trở về anh đã tự trấn an hồi lâu.

Về phần sói đen anh cũng không lo lắng, trong nhà đây có thời điểm hắn nghe lời đến mức làm anh bất ngờ.

Báo tuyết con chui ra khỏi áo, vừa định đánh giá nhà mới của mình một chút, kết quả là trực diện với một con quái vật khổng lồ, hắn ngược lại cũng không sợ, thản nhiên mà ngẩng đầu lên liếc nhìn sói đen một cái, mà hai con thú mắt vừa nhìn nhau một khắc, hai người bọn họ ngây ngẩn cả người.

Sói đen: Đồng tử động đất.

Báo tuyết: Tinh thần chiến đấu.

* Khúc này hai ẻm đang kiểu khẩu hiệu nhận biết nhau chăng và nghĩa hai câu đại loại là mắt vừa thấy nhau là tinh thần muốn đánh nhau online*

Tống Khê Đình nhìn bọn họ sững sờ tại chỗ, cũng có chút bất ngờ, chỉ thấy sói đen giơ móng vuốt lên hạ xuống, anh sợ hết hồn, còn tưởng rằng sói đen muốn đánh con báo tuyết này, kết quả sói đen chỉ là vỗ nhẹ cái đầu của báo tuyết con, sau đó đi qua cúi thấp đầu liếʍ báo tuyết một cái.

Báo tuyết con thiếu chút nữa bị hắn liếʍ đến té ngã, không cam lòng yếu thế mà cũng liếʍ lại móng vuốt sói đen một cái, được rồi, hình hài này hắn chỉ có thể với tới móng vuốt của hắn thôi.

Tống Khê Đình thở phào nhẹ nhõm, vừa vặn tiếng điện thoại di động vang lên, người giao hàng ở siêu thị đã chờ ở dưới lầu, anh phải xuống ký nhận, không thể làm gì khác hơn là bàn giao một câu cho bọn họ không nên đánh nhau, trước tiên hãy làm quen với nhau ", liền vội vã đi xuống lầu.

Chân trước anh mới vừa đi, chân sau sói đen ngậm báo tuyết con tiến vào phòng tắm đồng thời đóng cửa lại, hướng về báo tuyết gầm nhẹ một tiếng.

Báo tuyết nghiêng đầu, mặt viết đầy mấy chữ " ngươi đang nói cái gì ta nghe không hiểu ".

Sói đen biến về hình dạng người, "Biến trở về cho anh!"

Báo tuyết con chậm rãi bước vào bồn tắm, một lúc sau, biến thành diện mạo thiếu niên chỉ có 17,18 tuổi, lắc cái đuôi vừa to vừa dài, chậm rãi xoay người ở trong bồn tắm.

"Anh họ đừng có hung ác như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng quan hệ họ hàng."

Sói đen cả giận nói: "Cút đi! Một cái họ cún, một cái họ mèo thì có cái quần quan hệ họ hàng ấy, ngôn ngữ của chúng ta cũng không thông! Sao không ở trong núi tuyết đi, lại chạy tới nơi này làm gì?"

"Không làm gì nha, " Âm thanh của báo tuyết là âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên, nghe cực kỳ ngoan ngoãn, "Anh cũng rất lâu không có trở về, hiện tại người ta đều thích vào trong thành phố kiếm chủ nhân nuôi, ai lại tự kiếm ăn a."

Sắc mặt sói đen biến hóa không ngừng, "Tại sao cậu lại cố tình tìm em ấy?"

"Bởi vì đẹp đẽ sẽ ăn ngon a." Báo tuyết cười hì hì nói: "Anh họ, đừng tức giận như vậy mà, em cũng không biết anh ấy đã nuôi anh, bất quá dị sủng đã có một con cũng có thể có hai con, không cần để ý quá nhiều, chúng ta có thể đồng thời cùng với ngủ anh ấy mà."

Mặt sói đen đỏ lên, có chút ngượng ngùng, "Ngủ cái gì? Đêm này cậu liền đi khỏi đây cho anh! Đi đến mức em ấy không tìm về được!"

Báo tuyết miễn cưỡng nói: "Không đi. Nhìn anh như vậy, đừng nói là anh còn chưa ăn vào miệng? Thật là ngu ngốc."

Sói đen không thèm để ý hắn trào phúng, trên dưới nhìn hắn vài lần, "Tại sao biến nhỏ như vậy?"

"Không nói cho anh." Đối phương nhẹ nhàng mà đáp: "Rồi tức thì anh sẽ biết."

Nơi cửa ở huyền quan mở ra liền đóng lại, Tống Khê Đình kỳ quái mà liếc nhìn phòng khách trống không, đi tới phòng tắm.

"Arthur?"

Mở cửa phòng tắm ra, sói đen thế nhưng lại tắm cho báo tuyết con, nước từ vòi hoa sen ào ào mà tưới lên đầu báo tuyết, làm dưới chân báo tuyết trơn trượt, thiếu chút nữa đứng không được.

Tống Khê Đình bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tao đến đây, mày làm như vậy sẽ làm nó bị cảm mất."

Anh cầm cái khăn khô ráo ở bên cạnh lau chỗ lông bị nước tạt phải của sói đen, một bên hôn tại lỗ tai hắn một cái, "Arthur, sao mày lại ngoan như vậy a?"

Ngữ khí của anh có chút mềm nhũn, sói đen bị câu nói này của anh thổi phòng đến mức mở cờ trong bụng, đầu óc choáng váng, cứ như vậy mà bị anh lừa ra khỏi phòng tắm.

Vành mắt báo tuyết con đỏ lên, dường như là bị khi dễ, rầm rì mà bò lên trên người Tống Khê Đình, bị Tống Khê Đình cầm lấy móng vuốt nhỏ, ôn ôn nhu nhu tắm xong.

Thời điểm ôm ra ngoài để lau khô bộ lông, Tống Khê Đình không nhịn được mà hôn cái bụng nóng hầm hập của hắn một cái, "Lúc mới nuôi Arthur, nó cũng rất to xác, tao cũng không có biện pháp tắm cho nó, chỉ có thể đi cửa hàng thú y tắm, không giống mày, một thân nhỏ bé dễ tắm."

Báo tuyết con lấy móng vuốt mềm mại mà đẩy mặt của anh, đẩy như không đẩy.

Sói đen tai thính, lại nghe anh nói đến rõ rõ ràng ràng, tức gần chết.

Lúc ăn cơm tối, Tống Khê Đình muốn đặt tên cho báo tuyết con, anh ngậm sandwich, một bên pha sữa cho báo tuyết một bên cầm di động coi từ điển điện tử, "Gọi Ryan có được hay không nha?"

Báo tuyết đang víu ống quần của anh chơi, nghe vậy cao hứng gật đầu.

"Arthur, tới dùng cơm." Tống Khê Đình khom lưng ôm báo tuyết lên, dùng bình sữa chậm rãi cho hắn ăn, anh dùng tay nhẹ nhàng nâng sau gáy Ryan, ngón tay cái cùng ngón tay giữa chậm rãi niết hai bên lông mềm bên cổ, phòng ngừa hắn sặc .

Báo tuyết dùng cả hai chân sau cầm lấy bình sữa, cứ như vậy mà uống sữa.

Arthur ở trong bữa cơm chiều này trở thành một con sói cô độc.

Hắn tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt báo tuyết con một cái.

Làm sao sẽ không biết xấu hổ như vậy, lớn đầu còn đi uống sữa bột a?

Lúc này Ryan ăn no xong, Tống Khê Đình lấy khăn lau miệng cho hắn, một bên vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn thuận khí, mà sau khi tiếp được ánh mắt mang theo địch ý của sói đen, dường như hắn sợ run lên, sau đó không chút do dự mà víu quần áo Tống Khê Đình rồi nhào vào trong ngực của anh.

Chính là dán vào l*иg ngực ấm áp.

Mặt Arthur sắp nứt ra rồi, cái đồ vật thối tha này ở không tới một ngày đã làm được việc mà hắn tốn tới nửa năm cũng chưa làm được, thì ra chỉ cần có bộ dáng nhỏ xíu rồi lông bù xù chính là có thể muốn làm gì thì làm sao? !