Chương 7: Tranh chấp

Editor: Piscuits

Kỷ Thời Việt quả nhiên nói được là làm được, không có hành vi bỏ giữa chừng, bồi Tống Khê Đình đi tiếp một đoạn đường thật dài, trong lúc đó nói không ít lời, tuy rằng Tống Khê Đình một chữ cũng không phản ứng hắn, thôi được rồi.

Thời điểm đến cửa tiểu khu, quả nhiên sói đen vẫn như mọi ngày mà đang chờ anh, bước chân của Kỷ Thời Việt hơi ngừng lại, nhìn con thú kia cất bước đi về phía hắn, hô hấp nặng nề, con mắt màu xanh lam chứa đầy địch ý.

Tống Khê Đình xoay người đối với Kỷ Thời Việt nói: "Tôi đến nhà rồi, hiện tại anh có thể đi."

Nhất thời sói đen không để ý tới Kỷ Thời Việt nữa, hắn chỉ chú ý tới vết thương nhỏ ở đầu ngón tay Tống Khê Đình, không nhịn được thò đầu đυ.ng anh hai lần, một bên lè lưỡi ra bao lấy ngón tay của Tống Khê Đình, liếʍ sạch sẽ vết máu ở miệng vết thương.

Tống Khê Đình có chút ngẩn ra, thật giống như bây giờ mới cảm giác được đau đớn, sờ sờ đầu sói đen, thấp giọng nói: "Arthur, chúng ta về nhà."

Sói đen nhe răng về hướng Kỷ Thời Việt, trong cổ họng phát ra tiếng gào trầm thấp, tứ chi bày ra tư thế tấn công, Kỷ Thời Việt cũng không sợ hắn, tầm mắt lướt qua hắn và Tống Khê Đình một cái, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ ra, lộ ra một biểu tình tràn đầy hứng thú.

Tống Khê Đình đi được hai bước, quay đầu lại liền kêu một tiếng, "Arthur?"

Sói đen không cam tâm mà xoay hai vòng tại chỗ, chung quy vẫn làm bé ngoan cùng Tống Khê Đình trở về.

Trên người Tống Khê Đình không thoải mái, hơn nữa mới vừa rồi bị Kỷ Thời Việt khıêυ khí©h hai ba lần làm cho phía dưới có chút ẩm ướt, liền muốn vào nhà đi tắm.

Tuy rằng trên mặt anh vẫn như trước, không nhìn ra cái gì, nhưng mà tâm lý nhưng có chút hoảng loạn, vì sự khác thường đêm nay của chính mình khác mà cảm thấy một tia không ổn, thậm chí quên luôn ánh mắt muốn ăn thịt người của sói đen ở phía sau.

Sói đen canh lúc anh đã tiến vào phòng tắm liền nhẹ nhàng mở cửa đi ra, chạy như điên, mãi đến khi đến gần cửa tiểu khu mới hóa thành hình người, đúng như dự đoán gặp được Kỷ Thời Việt đang đứng tại chỗ.

Sói đen đi vào thẳng vấn đề nói: "Cách xa em ấy một chút."

Hắn đã lâu không nói chuyện, mới vừa mở miệng, âm thanh thô ráp giống như được đánh bóng bằng giấy nhám, xen lẫn mấy phần ngoan ( ngoan độc) ý, nghe qua làm cho người sợ hãi.

Kỷ Thời Việt nói: "Dựa vào cái gì mà kêu tôi cách xa em ấy một chút?"

"Em ấy là đồ vật của tôi!" Sói đen mạnh mẽ mà tiến lên một bước, ngày hôm nay ánh trăng không sáng lắm, lại không có đèn đường nên ở trong màn đêm cơ hồ không thấy rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy một đôi màu xanh lam sáng lên băng, "Tôi không cho phép bất luận người nào mơ ước em ấy!"

Kỷ Thời Việt trầm thấp mà nở nụ cười, "Để tôi đoán một chút, anh là người sói đi? Làm sao vậy, sao không hảo ngốc ở đại lục Bắc Âu đi, chạy tới nơi này làm cái gì?"

Sói đen gầm nhẹ nói: "Không cần anh quan tâm, tôi chỉ là nhắc nhở anh, không nên đυ.ng vào đồ vật của tôi, tôi sẽ không động thủ với anh, nếu như anh ở nơi này chờ tôi, đơn giản chính là muốn biết tôi đến tột cùng là ai."

Kỷ Thời Việt nói: "Anh làm con cún như vậy có vui không?"

Hắn thật sự rất biết cách chọc giận đối phương, thời gian sống của sói đen không ngắn, nhưng bàn về tâm kế lại không bằng con người, hắn đè nén cơn giận của chính mình, gằn từng chữ một: "Ông, đách, phải, cún!"

"Lúc tôi bị thương, chính em ấy đã cứu tôi, tôi ở bên em ấy chính là vì tôi yêu em ấy!"

Kỷ Thời Việt nói: "Vậy sao anh vẫn luôn dùng dáng vẻ này ở bên em ấy?Thời đại này, con người nuôi dị sủng là mãnh thú nhân có rất nhiều, có thể biến ra hình người cũng không phải số ít , ví dụ như chủ nhân và dị sủng có tình cảm lâu dài với nhau, tuy rằng ít mà cũng không phải là không có, vậy sao không nói sớm cho em ấy biết?"

Trong con ngươi hắn xẹt qua một đạo tinh quang, tận lực giảm thấp thanh âm nói: "Hoặc là nói anh đang sợ cái gì? Sợ em ấy biết anh là người sói liền bỏ anh, hay là sợ em ấy biết anh có tình cảm với em ấy?"

"Câm miệng!" Bỗng nhiên sói đen bạo phát một cái, một tay trực tiếp nâng Kỷ Thời Việt lên, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ chặt chẽ bóp lấy yết hầu của hắn, âm thanh hung tợn, "Không quản tôi là dáng vẻ gì, em ấy đều phải tiếp thu tôi! Nhất định phải! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ nói cho em ấy biết, không cần anh nhắc nhở tôi!"

Kỷ Thời Việt bị hắn bóp chặt yết hầu, khó thở, nhưng không những không cầu xin tha thứ, trái lại còn vịn cánh tay của sói đen, ngừng thở nâng chân đạp nhanh một cái, một cước vững vàng đáp ở trên ngực sói đen.

"Anh không nên động thủ với tôi." Kỷ Thời Việt cởi khuy áo sơ mi ra, "Người cùng thú sống chung hòa bình với nhau tiền đề chính là không mạo phạm lẫn nhau, huống hồ hiện tại ngay cả bộ tộc người sói cũng học theo con người đi làm ăn."

Kỷ Thời Việt đùa cợt nói: "Người có thú tính, thú cũng học người, nói cho cùng không có gì sai biệt, bất quá chỉ là hình thái khác nhau thôi, anh muốn em ấy, hà tất gì phải che che giấu giấu, trước mắt như vậy còn chẳng có nửa phần dã tính của mãnh thú."

Đối với cái bóp cổ hồi nãy của sói đen không tính là trọng thương, nhưng mà hắn cũng không dễ chịu, sói đen kinh ngạc liền khó hiểu mà nhìn hắn, "Tại sao muốn nói với tôi mấy chuyện này đó?"

Kỷ Thời Việt nói: "Không có tại sao, tôi chỉ là muốn nói cho anh, ai mà chả muốn có được thứ tốt, coi như hôm nay không có tôi cũng có thể là người khác, anh lại không thể ở bên em ấy mãi được."

"Cho nên nói thay vì muốn tôi cách xa em ấy thì chẳng bằng anh nghĩ cách làm cho em ấy tiếp thu anh."

Kỷ Thời Việt nói xong cũng cắm tay vào túi quần đi trở về, hắn sờ cái cổ hai lần, đột nhiên cười một tiếng, hắn biết ngay mà, người xinh đẹp như vậy tại sao không có ai nhắm tới, nguyên lai là con sói đó ở bên cạnh.

Đáng tiếc, đồ vật mà Kỷ Thời Việt hắn đã coi trọng thì làm sao mà buông tay được, Đường Diệc Sâm cũng được, con sói này cũng được, đều đối không tạo thành uy hϊếp gì với hắn, dù sao trước tiên cũng phải đến gần với Tống Khê Đình, nhưng quan trọng là chính anh.

Coi như thật sự tranh giành đi, cuối cùng người xui xẻo e là bản thân Tống Khê Đình, cũng không biết nên chia mỹ nhân thành mấy phần mới có thể nhét đủ hàm răng của bầy dã thú này.

Sói đen trở về trước khi Tống Khê Đình đi ra từ phòng tắm, phờ phạc mà nằm nhoài trên tấm thảm dê nhung trải trên sàn, lông bù xù thành một đống, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.

Lần này Tống Khê Đình tắm rất lâu, trong phòng tắm, hơi nước lan tràn đem toàn bộ không gian đều bao phủ ở bên trong một lớp vải như có như không, anh chừng chừ hồi lâu, rốt cục vẫn là đưa bàn tay xuống, chưa từng nghĩ tới, anh sờ soạng ra một tay dính chất lỏng dinh dính, trơn trợt.

Tống Khê Đình đột nhiên run lập cập, lưng trần dựa vào gạch sứ lạnh lẽo, nóng lạnh luân phiên, thần trí lại càng không tỉnh táo, anh lấy vòi hoa sen trong buồng tắm, chuyển hướng vòi phun, thử thăm dò hạ thân của mình.

Dòng nước nóng mãnh liệt đánh vào làm hai chân anh như nhũn ra, trên gương mơ hồ hiện lên gương mặt hôn hôn trầm trầm như sa vào du͙© vọиɠ của anh, Tống Khê Đình khó chịu nhắm hai mắt lại, đè nén rêи ɾỉ sắp thốt lên.

Kỷ Thời Việt như một tảng đá đập vào cuộc sống không sóng gió, bình tĩnh của anh, sau khi thân cận với hắn, tìиɧ ɖu͙© của anh cứ như ở đập nước bị vỡ, đã xảy ra là không thể ngăn cản.