Chương 6: Chảy nước

Editor: Piscuits

Trong nháy mắt, cánh cửa bị đá văng đó thiếu chút nữa đυ.ng vào Đường Diệc Sâm, hắn ta lui về phía sau hai bước, chăm chú nhìn Tống Khê Đình cùng với Kỷ Thời Việt ở phía sau anh.

Tống Khê Đình nhất thời không phản ứng lại, càng nhiều hơn là không nghĩ tới Kỷ Thời Việt sẽ làm việc lớn mật như thế mà không để ý hậu quả, liền làm cho anh muốn tìm cái lý do qua loa lấy lệ cũng không kịp, ba người đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ lúng túng nhìn nhau một hồi lâu, ai cũng không nói chuyện.

Tống Khê Đình không định giải thích, tìиɧ ɖu͙© muốn trồi lên ở trên mặt anh cũng dần lui, liền biến trở về dấp dáng lãnh đạm không dính khói bụi trần gian kia, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, quay người muốn rời đi.

Anh mới vừa bước một bước, Kỷ Thời Việt duỗi tay nắm lấy tay của anh, mà một bên khác Đường Diệc Sâm cũng làm ra động tác ngăn trở, hai người này dường như có cảm giác giống nhau, đều không muốn để cho anh đi.

Đường Diệc Sâm kiềm chế cảm giác muốn nhảy nhót ở lại trong lòng mình, nếu mà so với đánh vỡ tình cảnh lúng túng này thì chẳng bằng nói chuyện biết được xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Tống Khê Đình càng làm cho hắn ta hưng phấn hơn.

Đường Diệc Sâm khóe môi nhếch lên cười, ôn thanh nói: "Khê Đình, tớ sợ cậu mới vừa uống nhiều rượu lại say, liền đi ra tìm cậu."

Tống Khê Đình nói: "Tôi không sao."

Đường Diệc Sâm thử thăm dò mở miệng nói: "Người đây là..."

Tống Khê Đình nói: "Không quen."

Kỷ Thời Việt nói: "Bạn bè."

Hai người bọn họ gần như mở miệng cùng lúc, Kỷ Thời Việt cũng không cảm thấy lời này của Tống Khê Đình có gì không đúng, cánh tay đặt ở trên bờ vai anh, mặt dày mà hôn gương mặt anh một cái, "Không quen sẽ không thích đi, dù sao cũng chỉ biết mặt nhau, quả thực không tính là thích."

Đường Diệc Sâm ánh mắt rùng mình, nhưng mà vẫn duy trì thân sĩ phong độ nói: "Tớ biết cậu có khả năng không quen trường hợp này, có muốn tớ đưa cậu trở về không?"

Kỷ Thời Việt cũng nói: "Vừa vặn tôi cũng phải đi, tôi đưa anh đi."

Tống Khê Đình đối với tình cảnh trước mắt mình cũng không có phản ứng, dưới cái nhìn của anh, Đường Diệc Sâm cùng Kỷ Thời Việt đều không quen với mình, hai người này cũng không cần thiết đưa anh trở về, anh lại không say.

Anh nhấc đôi mắt lên nhìn hai người, tựa hồ muốn nặn ra một nụ cười khách khí một chút, nhưng mà cuối cùng lại không có, anh mím mím môi, mi mắt thật dài đảo qua nốt ruồi dưới đuôi mắt, nói: "Tôi không có uống say, có thể tự mình trở về."

Ba người tại phòng vệ sinh giằng co hết năm phút đồng hồ, bên ngoài vẫn luôn có người đi tới đi lui, Tống Khê Đình không muốn ở lâu, khách khí cùng bọn họ nói: "Cảm ơn."

Tống Khê Đình vừa đi, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Kỷ Thời Việt cùng Đường Diệc Sâm không hề che giấu, Kỷ Thời Việt cười nói: "Tiểu Đường tổng không quen biết tôi? Hai ngày trước không phải mới vừa gặp qua ở tiệc tối sao?"

Đường Diệc Sâm cười nhạo nói: "Kỷ Gia bất cần đời con ông cháu cha, sao có thể không nghe qua đại danh."

Kỷ Thời Việt không dư tinh lực cãi cọ cùng hắn ta, vội vã bước chân muốn đuổi theo cho kịp Tống Khê Đình, phút cuối cùng lại đột nhiên quay đầu, đối với hắn ta lộ ra một cái mỉm cười hàm xúc mười phần khıêυ khí©h, "Nếu ngài khinh thường quen biết thứ nhị thế tổ như tôi đây, chắc chắn cũng không đến nỗi coi trọng người mà tôi thích đi?"

Hắn tuy là cười, nhưng mà trong mắt không có nửa phần ý cười, "Bất quá mà, động tâm với mỹ nhân như thế cũng là khó tránh khỏi, vậy tôi liền hi vọng ngài có thể tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa liêm sỉ, chú ý trật tự trước sau."

Ý cười ôn hòa trên mặt Đường Diệc Sâm cứng đờ, tựa hồ là lười nói chuyện cùng Kỷ Thời Việt, đi thẳng ra khỏi cửa phòng vệ sinh, vai Kỷ Thời Việt bị hắn ta mạnh mẽ va chạm, nhất thời có chút tê.

Mà giờ khắc này hắn cũng không thời gian phí lời cùng Đường Diệc Sâm, sau khi ra khỏi KTV, chạy một đoạn đường mới đuổi kịp Tống Khê Đình, tửu lượng của Tống Khê Đình quả thật không tệ, cũng không có say, bước đi không vẹo không nghiêng, đi không nhanh không chậm dọc theo vỉa hè đi về nhà.

Kỷ Thời Việt cùng anh đi một phút chốc, chậm rãi nói: "Ân còn chưa báo xong liền đi a, Cherry tiên sinh có phải là hơi vô tình rồi đi?"

Bước chân Tống Khê Đình dừng lại, quay đầu nói: "Anh lại muốn làm gì? Tôi đã hôn anh xong."

Anh nói trắng ra, cũng không đỏ mặt, Kỷ Thời Việt cũng là cái da mặt dày, liền nói ngay: "Hôn nhẹ cũng không đủ, ôn hương nhuyễn ngọc, có thể ôm đến trong l*иg ngực mới là tuyệt nhất."

Tống Khê Đình không hề nghĩ ngợi, một miệng từ chối nói: "Không thể."

Kỷ Thời Việt nhún nhún vai, cũng không thèm để ý, "Vậy chúng ta lại nói cái này, tôi một đường đuổi tới bất quá cũng muốn hỏi tên thật của anh."

"Thành phố X lớn như vậy, chỉ dựa vào duyên phận thì thật sự không biết lần sau gặp lại là lúc nào."

"Người kia mới vừa gọi anh là gì? Xi Ting...Là hai chữ nào?"

Tống Khê Đình hậu tri hậu giác mà ý thức được bản thân đã trêu chọc phải một tên không nên chọc, "Tiên sinh, tôi chỉ là nhân viên tiếp rượu, chỉ dừng lại ở công việc, sau khi tan tầm tôi không có nghĩa vụ lãng phí thời gian cùng anh."

Kỷ Thời Việt nói: "Vậy được rồi, anh coi như là tôi theo đuổi anh đi, theo đuổi người không phạm pháp nha Cherry tiên sinh? Huống hồ mới vừa rồi tôi cũng là thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ một cái, anh lại không nghĩ tôi là người tốt, lại hung hăng mà đẩy ân nhân ra ngoài, cũng hơi kỳ nha..."

Hắn càng nói, càng đem Tống Khê Đình hướng vào trên tường, lúc này đêm đã khuya, trên đường không có người nào, ngay cả đèn đường đều ảm đạm đi, Tống Khê Đình bị hắn từng bước ép sát , phía sau lưng không nơi nương tựa mà lại một lần nữa bị hắn vây ở giữa vách tường cùng l*иg ngực của hắn.

Hiển nhiên da mặt của Kỷ Thời Việt này vượt xa độ dày mà anh suy đoán, vốn là tên lưu manh, hắn ỷ vào cao hơn so với Tống Khê Đình, khí nóng khi nói chuyện lại phà vào tai đỏ chót của Tống Khê Đình, "Tôi thấy anh giống như thích được tôi hôn a, hôn một cái anh liền giống như hóa thành nước, cộng với gương mặt này của anh, anh bảo tôi làm sao cam lòng buông tay ?"

Thần nữ vô tâm lại rơi vào phàm trần, hắn thích nhất mỹ nhân như vậy lại ở dưới thân hắn cầu hoan cầu yêu, chỉ nhìn mặt của anh thôi cũng đã làm hắn cứng đến đau đớn.

*Khúc này lại làm tôi nhớ tới câu " Anh chỉ thở thôi cũng làm em n*ng rồi ", ehe*

Hiển nhiên Tống Khê Đình cũng nhận ra được, bọn họ dính đến quá chặt, coi như anh đá chân sau cũng không cách nào tránh khỏi eo hai người chạm vào nhau, mà Kỷ Thời Việt càng khốn nạn hơn là, đè đỉnh đầu của anh lên trên tường.

Trên mặt Tống Khê Đình phút chốc không còn chút máu, đại não trống không, chỉ là tay không tự chủ cào lên vách tường thô lệ, ngay cả ngón tay bị thương đều không có phản ứng gì ( có thể khúc này tui ghi sai).

Là nóng bỏng, dù cho cách lớp quần cũng có thể cảm giác được độ cứng.

Hoàn toàn khác với đống thịt mềm mới vừa giẫm dưới chân kia.

Tống Khê Đình gắt gao cắn môi dưới, dĩ nhiên là vì anh phát hiện mình ướt chỉ vì cái động tác như thế, cái địa phương đáng thẹn mà anh không muốn chạm tới kia thế nhưng lại chảy nước.

Một lúc lâu, Tống Khê Đình thật giống tìm được âm thanh của mình, nghiêng đầu đi, nói: "Tống Khê Đình."

"Khê trong khe nước suối, Đình trong trường đình."

Trong nháy mắt này, sâu trong xó xỉnh nào đó ở trong não của Kỷ Thời Việt lại đột ngột chui ra một tia tri thức đã sớm trả lại cho giáo viên, hắn nhớ tới một câu.

Thường ngày tới Khê Đình ngắm hoàng hôn, say mê không biết đường về.

Hắn ôm lấy eo như nhũn ra của Tống Khê Đình, tự nhủ: "Ngược lại đúng là say mê trong đó."

Tống Khê Đình đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Thả ra."

Kỷ Thời Việt lần này quả thực nghe lời mà buông ra, hai tay đút túi quần, nhàn nhàn nói: "Tôi đưa anh về nhà."

-------------

Editor: tui xin lỗi trước về mấy cái thơ từ tiếng trung vì nửa chữ bẻ đôi tui cũng không biết, nhưng mà gg biết, ehe.

Và tên của thụ lúc mà giải nghĩa thì Khê như vậy là đúng rồi, nhưng mà từ Đình thì nó tới 14 nghĩa mà tui không biết cái nào mới đau chứ, tới lúc mà cái tri thức của KTV nhảy ra tui mới đoán là cái đình nhỏ( kiểu nhà nhỏ ) và về còn chữ " trường " thì tui lại không hiểu chính xác câu đó nói như nào về từ " Đình ", cho nên ai biết thì giúp tui nhé.

Và biệt danh của thụ nữa, mọi người nghĩ tui nên để Cherry hay Anh Đào tại bản cv, xài cả hai.