Chương 5: Lấy thân báo đáp

Editor: Piscuits

Tống Khê Đình nghe tiếng của hắn mà muốn nổi da gà.

Tầm mắt của Kỷ Thời Việt rơi trên người Tống Khê Đình cùng hán tử say sỉn kia, đảo mắt hai cái qua lại, không biết tại sao trong lòng có cảm giác khó chịu, mà hắn một người đây lại nói chuyện không biết nặng nhẹ, nín nửa ngày mới đối với Tống Khê Đình nói: "U, đây là mở rộng địa bàn làm ăn hả? Khó trách mấy ngày trước tôi có đi quán bar mà không thấy anh."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn thấy thần sắc trên mặt Tống Khê Đình rõ ràng hơi ngưng lại, lập tức ý thức được mình nói sai, một bên ở trong lòng điên cuồng tát cái mồm của bản thân hai cái, một bên đi tới kéo hán tử say sỉn kia ra, "Không phải, mày là ai a? Uống rượu say rồi đi quấy rối đùa giỡn đến điên đi!"

Nói xong câu này, hắn trực tiếp xem hán tử say sỉn kia là không khí, quay đầu lại xin lỗi đối với Tống Khê Đình nói: "Chuyện này... Tôi nhìn lầm rồi, còn không phải tại anh ăn mặc quá đẹp đẽ đâu? Nếu không tôi cũng không có nói mò, thuần túy là sắc đẹp làm hại tôi, sắc đẹp làm hại tôi a..."

Trong miệng hắn là xin lỗi nhưng trong mắt lại rõ rõ ràng ràng là lưu manh chút, không khách khí chút nào mà đánh giá Tống Khê Đình, so với lần trước gặp anh ở quán bar kia thì hiện tại anh trông có vẻ có nhân khí hơn, ít nhất trên mặt anh còn có chút sức sống, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoát màu đen, mang theo vài phần chỉnh tề, cứ như thư ký của công ty lớn nào mời về.

Kỷ Thời Việt hạ thấp tông giọng, nỗ lực nói hết sức quyến rũ, "Rất là trùng hợp."

Tống Khê Đình lạnh lùng nhìn hắn.

Kỷ Thời Việt xoa xoa tay, còn chưa kịp nói thêm mấy câu, tên hán tử say sỉn ở phía sau rốt cục lấy lại tinh thần, lại như con rắn mà quấn lấy cánh tay hắn, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Lão tử không hỏi mày, trật tự trước sau không hiểu a? Phải chờ tôi xin phương thức liên lạc..."

Kỷ Thời Việt trực tiếp thục một cùi chỏ trước ngực hắn ta, xoay người còn muốn đánh tiếp bị Tống Khê Đình cản một chút, hắn dừng một chút, thấy Tống Khê Đình mặt lạnh, liền nhìn hán tử say ngã sấp xuống, nhấc chân lên liền nhắm ngứa khu ngã ba của quần hắn ta mà đạp một cái.

Đại khái là không có cứng như anh dự đoán mà là mềm oặt, chắc là do hắn ta uống nhiều rượu, Tống Khê Đình sửng sốt một chút, tiện đà lạnh lùng mà bình thản lại dùng mũi chân dẫm dẫm hai lần.

Kỷ Thời Việt đứng ở bên cạnh xem mà sững sờ, hán tử say kia đau đến nổi trên trán toát ra một trận mồ hôi lạnh, ngay cả âm thanh không phát ra được, chỉ là co ro thân thể không nhịn được lăn lộn trên mặt đất, hắn khó mà không đồng cảm một chút, thiếu chút nữa theo bản năng mà khép hai chân lại.

"Này!" Hắn một tay Tống Khê Đình lại, "Còn tiếp tục như vậy, người ta sẽ xảy ra chuyện!"

Tống Khê Đình lấy lại tinh thần, thu hồi chân của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm hạ thể của trên đàn ông đó, lại Kỷ Thời Việt kéo vào một buồng vệ sinh riêng nào đó.

Kỷ Thời Việt nhìn chằm chằm đôi mắt Tống Khê Đình, mới vừa nãy, Tiểu Anh Đào rõ ràng có chút không đúng, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ, không sóng gió lại ẩn giấu dưới đáy mắt là trạng thái si mê, nếu là anh thuận thế tiếp tục dằn vặt, thì người anh em của hán tử say hơn nửa là phế bỏ.

Tống Khê Đình dựa lưng trên ván cửa, chậm rãi thở hổn hển, sau đó anh ngắn ngủi mà nở nụ cười, Kỷ Thời Việt vững tin chính mình không có nhìn lầm, nụ cười kia giống như một vệt ánh sáng xẹt qua, mà đúng là nở nụ cười, quả thực đẹp như hoa mùa xuân.

Sau khi Tống Khê Đình bình phục lại, hướng hắn nói: "Cảm ơn."

Kỷ Thời Việt nhìn thấy anh vì nuốt nước miếng mà hầu kết lại lấy động lên xuống, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên vây anh ở giữa hắn và ván cửa, trêu đùa nói: "Nếu nói cảm ơn, thì đó chính là thừa nhận tôi anh hùng cứu mỹ nhân đi?"

"Chuyện vừa rồi, nếu như hắn ta báo cảnh sát, có camera quay lại, hoặc là hắn ta âm thầm tìm người đối phó anh, cứ kêu tôi giúp anh giải quyết đi."

"Lại suy tính một chút, tính báo đáp tôi thế nào, hả?"

Tố chất tâm lý của Kỷ Luật Nhị này quả thật cũng không phải người bình thường, đổi lại nếu như là người thường vừa nhìn thấy một màn Tống Khê Đình đưa chân dẫm như vậy , dù như thế nào cũng phải héo hai ngày, hắn thì ngược lại rồi, ngay lập tức liền có tinh thần.

Tống Khê Đình nhàn nhạt nói: "Anh muốn tôi báo đáp thế nào?"

Kỷ Thời Việt đại ngôn bất tàm nói: "Lấy thân báo đáp thế nào?"

Tống Khê Đình không lên tiếng.

Kỷ Thời Việt lại nói: "Được rồi, tôi đổi lời một chút, tôi bao dưỡng anh thì sao? Anh không cần đi quán bar tiếp rượu , chỉ bồi tôi thôi, tiền tiêu vặt một tháng là ba đến năm vạn là chắc chắn có, anh đã nhận thứ tốt thì cũng phải làm tôi vui vẻ, nếu như làm tốt tôi sẽ cho anh một căn nhà, cho một chiếc xe..."

Hắn nói ra những điều kiện mà lúc trước hắn vẫn luôn nói để bao nuôi tình nhân.

Tống Khê Đình lắc đầu một cái, nói: "Không cần."

Tựa hồ là dựa sát hắn quá , Tống Khê Đình nhận thấy không gian có chút hẹp, thân thể muốn lùi về sau, cũng không có nơi để lui, Kỷ Thời Việt nhìn động tác cứng ngắc của anh, thăm dò mà sờ eo anh.

Còn chưa đυ.ng tới, liền bị Tống Khê Đình bắt lấy tay, Tống Khê Đình so với hắn thấp một chút, lúc anh ngẩng đầu nhìn lên, hắn có thể thấy sự yếu thế ở trong mắt anh, tựa hồ là đang cầu khẩn hắn.

Cứ như vậy, tiếp xúc ngắn ngủi không tới một phút, trực giác dã thú của Kỷ Thời Việt làm cho hắn bén nhạy nhận ra được cái gì đó, hắn nhìn Tống Khê Đình, như muốn một ngụm nuốt anh vào bụng, "Anh sợ tôi?"

"Hoặc là nói, sợ tôi đánh anh?"

Tống Khê Đình giống như phản xạ có điều kiện mà lắc lắc đầu, nói tránh đi: "Hôn mười phút đi, tôi không thu tiền của anh, coi như báo đáp ."

Kỷ Thời Việt khinh thường nói: "Tôi có thiếu hai ngàn tệ đó à?"

Tống Khê Đình quay người muốn đi, "Vậy quên đi."

"Ôi chao!" Kỷ Thời Việt lại chặn anh lên ván cửa một chút, cười xấu xa nói: "Tôi cũng chưa nói là không đồng ý a..."

Dứt lời, hắn không cho Tống Khê Đình thời gian phản ứng, cúi đầu, giống như diều hâu bắt giữ con mồi, ngậm hai mảnh môi của anh, say sưa ngon lành mà hôn tới tấp.

Trong miệng Tống Khê Đình còn mang theo mùi rượu thuần vị cam (?), vì có chút lâu mà tìиɧ ɖu͙© bên trong đều muốn nổi lên, anh vẫn như trước, không biết phải làm sao, không có chủ động hùa theo cũng không cự tuyệt, há mồm ra, mặc kệ cho đầu lưỡi của Kỷ Thời Việt ở trong miệng anh ngang ngược chiếm đoạt.

Anh bị Kỷ Thời Việt nửa ôm nửa ẩm mà nâng anh lên bờ vai hắn, cơ hồ cả người đều víu ở trên người hắn, chuyện này với anh mà nói thì thật sự là động tác quá mức thân mật, lại bởi vì cái hôn sâu này nên lực chú ý của anh cơ hồ đã bị phân tán, Tống Khê Đình trong thời gian ngắn không có để ý tới.

Kỷ Thời Việt không nhắm mắt, mắt thấy Tống Khê Đình bị hắn hôn đến mí mắt đều là màu đỏ, lông mi dài run rẩy vài cái không để yên, hận không thể một ngụm đem anh ăn vào trong bụng đi.

Lần này Tống Khê Đình không tính giờ, cũng không biết là mười mấy phút trôi qua rồi, anh đang muốn giãy dụa đẩy Kỷ Thời Việt ta, lại nghe tiếng cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, sau đó Đường Diệc Sâm thử thăm dò gõ cửa hai lần, "Khê Đình?"

"Đã hai mươi phút trôi qua, tại sao cậu còn chưa đi ra?"

Tổng cộng có ba cái buồng, Đường Diệc Sâm tuỳ tiện gõ đại, chính là gõ đúng ngay cái buồng bọn họ đang đứng.

Tống Khê Đình cả kinh, hơi có chút hoảng hốt nhìn Kỷ Thời Việt, mơ hồ không rõ mà nói: "Buông ra..."

Kỷ Thời Việt lại không chịu, một ngụm cắn đầu lưỡi đỏ au của anh một cái.

Tống Khê Đình bị đau mà rên khẽ một tiếng, liền nghe thấy âm thanh của Đường Diệc Sâm ở ngoài cửa đột nhiên im bặt.

Anh còn muốn nói gì đó, nhưng mà Kỷ Thời Việt lại trực tiếp mở chốt khoá của cửa buồng, lẫm lẫm liệt liệt một cước đạp cửa ra.