Chương 4: Họp lớp

Editor: Piscuits

Tống Khê Đình xác thực không thường xuyên đi quán bar, cha mẹ anh qua đời vì tai nạn xe cộ, để lại một khoản tiền bồi thường không nhỏ, anh có thể dựa vào số tiền kia mà vượt qua quãng đời còn lại.

Cơ hồ là dù cho thế giới này có chuyện gì thì cũng không có việc gì làm cho anh lo lắng.

Sau khi tốt nghiệp đại học tại một trường tại thành phố anh đang ở, anh liền đi đến một nơi mới, tận lực làm quen với cuộc sống mới, cũng nỗ lực ngụy trang càng giống như một người bình thường.

Điện thoại ở gần cái gối không ngừng sáng, vừa tối tối sầm liền sáng lên, đại khái là vì nhóm chat nào đó không ngừng gửi tin nhắn tới, anh bị nhóm dì dưới lầu lôi kéo mua đồ ăn cùng quần áo không ít.(?)

Tống Khê Đình khó khăn nhúc nhích thân thể một chút, ban đêm tỉnh lại, anh cơ bản sẽ rất khó đi ngủ lại, mà thân thể nặng nề của sói đen đang đặt ở trên đùi anh, chân trước ôm eo anh, ngủ ngon tới mức chảy nước miếng.

Anh lấy điện thoại di động ra, 1 giờ 52 phút sáng, mấy cái tin nhắn vẫn không ngừng sáng lên lại là từ nhóm chat hồi lớp cấp ba của anh.

"Địa điểm họp lớp tại sao lại là thành phố X vậy a? Ông đây chẳng tiện đường chút nào."

"Nhìn thông tin đường đi, lại lớp trường đại nhân sẽ chi trả phí xe , coi như đi du lịch."

"Đi nhiều người sao? Lớp chúng ta tốt nghiệp nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họp lớp, tớ thật muốn gặp lại mọi người."

"Cũng không ít người như cậu, mấy ngày trước trong đám bọn mình vẫn luôn nói về cái chuyện này đây."

"Hoa khôi của lớp có đi hay không?"

"Ai? Tống Khê Đình a?"

"Đoán chừng là sẽ không đi, thật giống như cậu ta chả chơi thân với ai, hơn nữa sau khi tốt nghiệp cũng không ai còn liên lạc với cậu ta đi, bất quá nếu như cậu ta muốn đến, tớ nhất định là phi thường mong đợi."

"Mong đợi cái gì? Chúng ta nhắn tin nói cậu ta quang minh chính đại như vầy, lỡ như cậu ta nhìn thấy được sẽ không hay."

"Ha ha ha ha sợ cái gì, Tống Thiên Tiên làm sao có khả năng xem tin nhắn, huống hồ bây giờ đã trễ thế này, tớ phỏng chừng sáng mai cậu ta nhìn thấy tin tức 99+, chỉ có thể một mặt lạnh lùng ấn tắt khung chat."

"Ôi chao không phải chứ, Trần Chí Xuân lời hồi nãy cậu còn chưa nói hết đấy, mong đợi cậu ta đến làm gì a?"

"Tớ muốn nhìn một chút, năm năm trôi qua Thiên Tiên không biết cách cười, sẽ như thế nào."

Tin nhắn không ngừng gửi tới, đến 2 giờ khuya cũng không dừng lại, tin nhắn là một loại "Ha ha ha ha ha" không ngừng xẹt qua đi, cái người mà sẽ một mặt lạnh lùng ấn tắt khung chat giờ khắc này lại lén nhìn màn hình đến hăng say.

Thành phố X, trùng hợp như vậy, đúng là hiện tại anh sống ở cái thành phố này.

Tống Khê Đình vốn định ác ý mà gửi một tin nhắn dô, nói là có lẽ mình sẽ đi, mà nghĩ lại, không bằng trực tiếp đi đến đó luôn để bọn họ thật kinh ngạc.

Anh cũng không thể không tiếp xúc với người khác được.

Ngày họp lớp đã định là một ngày sau, lúc 2 giờ rưỡi anh tắt điện thoại di động, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở từ rèm cửa chiếu lên thảm trải sàn, như ai làm đổ một vết rượu trong veo.

Quá mức yên tĩnh, Tống Khê Đình lật thân mình, đem chính mình vùi vào trong lông ngực bù xù của sói đen, anh không muốn cái cảm giác khao khát làʍ t̠ìиɦ đó , anh muốn đánh lộn, nhưng lại không được, giống như chỉ cần anh nghĩ tới cái du͙© vọиɠ không nên tồn tại đó chính là bước đầu tiên anh sa đọa.

Cuối cùng vẫn là mặc kệ , anh mở to đôi mắt đỏ lên, cưỡng bách chính mình không nghĩ nữa.

***

"Cốc cốc—— "

Cửa phòng khách náo nhiệt bị gõ ba cái, mọi người đang nói chuyện, cười vui vẻ sững sờ, cười đùa hỏi một câu: "Ai vậy?"

Một bên có người đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chính là Tống Khê Đình, hai mươi mấy người cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó giống ong vỡ tổ , "Ngọa tào!"

"Đây không phải là hoa khôi của lớp —— phi, không phải là Tống Khê Đình sao? ! Sao cậu lại tới đây, không phải, cậu tới thì sao lại không báo một tiếng vậy?"

Người đang nói chuyện chính là nam sinh hay giỏi làm mấy trò ầm ĩ nhất trong lớp, người bên cạnh cảm thấy nếu là hắn ta không biết nói chuyện thì tốt nhất là đừng có mở miệng ra nói.

Náo nhiệt thì tiếp tục náo nhiệt, Tống Khê Đình vừa đến, giống như mọi người lại thêm người nói chuyện, dù sao đã tiến vào xã hội một hai năm, xử sự, khéo léo đưa đẩy rất nhiều, tự nhiên cũng không có lúng túng.

Hàn huyên vài câu, mọi người liền ăn cơm uống rượu, trong lúc không khỏi có người bát quái thuận miệng hỏi Tống Khê Đình bây giờ làm việc ở đâu, có bạn gái chưa, Tống Khê Đình hơi có chút chần chờ mà đáp, toàn bộ đều là nói thật.

"Một phần công việc cũng không quá ổn định."

"Không có bạn gái."

Lớp trưởng Đường Diệc Sâm lại nói giảng hòa một chút, thuận tiện thay ly rượu đỏ của anh thành nước chanh, tuy rằng Tống Khê Đình có thể rượu nhiều hơn so với tưởng tượng của anh ta.

Cơm nước xong, đoàn người liền nháo đi ca hát, Tống Khê Đình vốn là muốn trở về, bởi vì vị trong nhà kia quả thật là bị anh nuôi đến sinh hư, không có anh bồi thì không chịu ăn cơm tiếp, nếu anh lại về trễ, thế nào ẻm cũng sẽ nháo đến ồn ào.

"!"

Trên bả vai đột nhiên nhiều hơn một cánh tay, Tống Khê Đình bị doạ, nhưng là Đường Diệc Sâm ôm anh ôn hòa nói: "Mọi người cũng lâu không gặp nên đều đi, cơ hội hiếm có, ở lại thêm hai tiếng đi."

Anh không tiện cự tuyệt, không thể làm gì khác nên liền gật gật đầu.

Đường Diệc Sâm nhìn mặt của anh một phút chốc, tựa hồ có chút uống say, nhỏ giọng nói: "Khê Đình, chúng ta nhận thức lâu như vậy rồi, thật đúng là hiếm khi thấy cậu cười một chút."

Tống Khê Đình không quen cử chỉ thân mật của hắn ta, hơi hơi nghiêng đầu né một chút, khóe miệng cố kéo lên một chút, gượng ép cười, "Chỉ là... Không có gì chuyện gì vui thôi."

Đường Diệc Sâm cười nói: "Nhưng ngày hôm nay tớ vô cùng vui vẻ."

"Thực sự là, tớ không nghĩ cậu sẽ tới đây, niềm vui bất ngờ." Hắn ta quay đầu lại hướng mọi người nói: "Chờ một lát đi ca hát, tiền rượu lum la, tớ chi trả."

Nói xong lôi kéo tay của Tống Khê Đình đi rồi.

Cũng không biết là say thật hay là giả bộ, Đường Diệc Sâm gần như dựa vào trên người Tống Khê Đình, lúc ca hát cũng vòng vo mà dựa vào cánh tay anh ở trên ghế sa lon, Tống Khê Đình có chút không chịu được, cuối cùng kiếm cớ đi rửa tay mà chạy ra.

Vẫn là về sớm một chút, thời điểm rửa tay, Tống Khê Đình nghĩ, anh thực sự không thẻ thích ứng trong trường hợp này.

Nhưng mà mới ra khỏi cửa phòng vệ sinh liền bị người chặn lại, đêm khuya trong KTV xuất hiện mấy hán tử say sỉn thực sự chẳng có gì lạ, lằng nhà lằng nhằng mà không chịu buông tay anh ra, cứ muốn xin phương thức liên lạc của anh.

Tống Khê Đình bị ép đến góc tường, trên mặt vẫn như cũ, không có biểu tình gì, chỉ là lạnh nhạt ngước mắt mà liếc người này một cái, "Thả ra."

Nếu là lúc bình thường, lúc Tống Khê Đình trưng mặt lạnh ra nhìn người khác, trên thực tế rất có hiệu quả, mọc ra một gương mặt không dễ gần, lúc ngước mắt trừng người ta cứ như là bão tuyết đập vào mặt, lạnh lẽo nguội lạnh khiến người ta cảm thấy vô vị với không biết phong tình, người bình thường cũng là biết điều mà buông ra, nhưng mà hán tử say sỉn uống nhiều rồi, trong mắt chỉ còn dư lại bốn chữ " Dục cự còn nghênh " này, một bên tay lại không thành thật mà sờ về phía eo của anh.

* Dục cự còn nghênh: muốn làʍ t̠ìиɦ lắm mà còn tỏ vẻ kiêu ngạo*

Tống Khê Đình hít một hơi, thậm chí có chút không rõ, thời đại này, đồng tính luyến ái là khắp nơi đều có? Hay là bởi vì xu hướng tìиɧ ɖu͙© của bản thân anh vô tình hấp dẫn đến đồng loại?

Anh còn chưa kịp giãy dụa, liền nghe cách đó không xa truyền đến một âm thanh chậm rãi, từng chữ từng chữ.

"Ồ, thật trùng hợp nha, my little Cherry?"

=========

Đoạn kịch nhỏ:

- Đình Đình: anh muốn đánh lộn, đánh lộn là đánh lộn, chứ không phải cái tìиɧ ɖu͙© chết bầm này.

- Nhóm công: ừm ừm, đánh lộn đánh lộn, chờ bọn anh lên giường đánh lộn với em.

-------------------

Ehe, vẫn là từ tui thêm thoi mà qua ngày mới rồi nhể ;>>>