Chương 19: Anh chờ đó

Editor: Piscuits

Từ lúc sói đen nhìn thấy Tống Khê Đình bị nhốt ở trong l*иg thì hắn không còn chút lý trí nào, một mặt hắn vui mừng vì Tống Khê Đình không phải cố ý bỏ rơi hắn, một mặt hắn hận báo tuyết lại dám nhốt anh ở trong l*иg, người mà hắn vẫn luôn đặt ở trên đầu quả tim, ngay cả chạm vào cũng không dám, thế mà quay ngược lại bị người khác đối xử như thế, sao hắn có thể nuốt được cục tức, chỉ hận không thể xé xác Ryan ra.

Không chờ báo tuyết phản ứng lại hắn liền nhanh chóng vồ tới, một phát đè báo tuyết xuống, nhấc chân, thúc đầu gối một phát thật mạnh vào bụng báo tuyết, báo tuyết theo bản năng bị đau mà cuộn người, cú thúc gối lần này làm cho ngũ tạng lục phủ của hắn giống như bị văng ra từng nơi, báo tuyết lập tức phản kích nhào tới, thời điểm cả hai quấn thành một cục đánh nhau, đều biến về hình thú.

Một sói một báo cắn xé nhau nửa ngày, đuôi báo tuyết gắt gao quấn lấy chân sau của sói đen, chân trước của sói đen thì ghì cổ của báo tuyết, cả hai đều mở cái miệng lớn như chậu máu, Tống Khê Đình trầm mặc hồi lâu, mắt nhìn phòng khách của mình lại một lần nữa bị tàn phá thê thảm, lông của hai con thú cũng bị đánh rụng không ít, trên đất đầy những cọng lông trắng đen xen kẽ, rốt cục anh không nhịn được nữa liền giơ tay gõ vào l*иg sắt.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng giữa những tiếng thét gào cùng tiếng ồn ào thì đặc biệt khiến người ta chú ý, Arthur và Ryan không ai nhường ai, vịn cổ của đối phương, cùng nhau nhìn về phía anh.

Tống Khê Đình nằm ngửa, ngồi dựa vào ở trong l*иg, miễn cưỡng nói: "Cho nên, các anh đồng thời có ý định giam tôi sao?"

Động tác của cả hai liền ngưng, rất có ăn ý lẫn nhau mà trừng mắt một cái, lúc này mới lòng không cam lòng, tình nguyện buông lỏng ra, báo tuyết dùng hàm răng ngậm chìa khóa đưa cho Tống Khê Đình, lắp bắp mà ngồi xổm tại chỗ cũ không chịu đi.

Mặc dù mới bắt đầu Tống Khê Đình không có ngăn cản bọn họ, nhưng mà quả thật cũng nên có chút trừng phạt ý, dù sao anh cũng đánh không lại bọn hắn, mà hai ngày nay, bọn họ thực sự khiến anh đau đầu, chẳng bằng hai cái tự đánh lẫn nhau, coi như đánh thay cho anh đi.

Hậu quả phòng khách bị tàn phá vẫn là bản thân anh gánh chịu.

Anh dùng chìa khóa mở ra, đẩy cửa l*иg sắt ra, nhìn hai con thú mới nãy đánh nhau chí choé, giờ lại nằm sấp ngoan ngoãn, anh đá mỗi con một phát.

"Lại đây." Tống Khê Đình nhặt hộp thuốc hồi nãy lên, ngồi xếp bằng ở trên thảm trải sàn, "Biến trở về, để xử lý vết thương cho các anh."

Sói đen ngồi dậy trước, lập tức ngồi ở bên tay phải hắn, cực kỳ cẩn thận mà quan sát sắc mặt của Tống Khê Đình, mang theo một chút mong đợi hỏi: "Em không cố ý không đi đón tôi, có đúng không?"

Tống Khê Đình không trả lời hắn, chỉ là liếc hắn một cái, nhưng mà cái liếc này lại trấn an được nỗi lo lắng của Arthur, cũng không mang theo sự tức giận, ngoại trừ có một chút hắn nhìn không thấu, thì dĩ nhiên là... Bất động thanh sắc dụ dỗ.

Lúc trước Tống Khê Đình không có loại thần thái này, phần lớn thời điểm anh cực kỳ lạnh nhạt, liền một tên trì độn như hắn cũng có thể phân biệt ra được.

Có thứ gì đó không giống nhau lắm.

Hắn nghe lời mà đặt tay trên đùi Tống Khê Đình, để cho anh xử lý, quấn băng gạc, coi như đau nhưng lông mày hắn cũng không nhíu lấy một cái, chỉ là rất chăm chú nhìn Tống Khê Đình làm.

Ngay lúc hắn đang muốn đưa mặt lại gần cho Tống Khê Đình xoa xoa, đột nhiên một cánh tay đột nhiên vắt ngang lại đây chắn trước mặt hắn, báo tuyết lúc trước được yêu thích giờ mặt nhăn thành một cục, chỉ chỉ hai má của mình mới vừa bị Arthur đánh sưng lên, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nhìn đáng thương nhưng không rơi.

Tống Khê Đình bất đắc dĩ, dùng cái nhíp kẹp bông gòn sát trùng chấm khóe miệng cho hắn, dán băng gạc lên, rồi đứng lên nói: "Tôi luộc hai cái trứng gà cho hai anh, rồi tự mình xoa xoa đi."

Báo tuyết còn muốn xà nẹo, nói cái gì đó, Tống Khê Đình đã đi vào nhà bếp, chỉ còn dư lại giọng nói mang theo một chút ý cười, nhẹ nhàng, "Đừng làm nũng , tự mình soi gương trước đi."

Báo tuyết chần chờ một chút, trái lại quay đầu nhìn về phía sói đen, khi hắn nhìn thấy mặt mũi Arthur sưng lên, mắt cũng sưng, thậm chí tóc cũng bị mất một nhúm, hắn liền biết hắn cũng không ổn.

Ryan chạy thật nhanh vào buồng tắm, nhìn thấy tóc của bản thân cũng bị mất một nhúm, mặt mũi không kém gì sói đen, nước mắt ban đầu tính dùng làm nũng với Tống Khê Đình cũng thu về, lại nhìn về Arthur cách đó không xa, dùng khẩu hình ra hiệu nói: "Anh chờ đó."

Arthur nằm như đại gia ở trên ghế sa lon, đối với sự uy hϊếp của hắn thì khịt mũi khinh thường.

Không phải là đánh nhau sao, cũng không phải là hắn đánh không lại.

Tống Khê Đình lại đưa trứng gà đã luộc cho bọn hắn, nhưng mà hai con thú này không biết là cậy sủng sinh kiêu hay là đang phân cao thấp với nhau, lại giằng co không chịu chủ động đưa tay nhận lái, trái lại chỉnh tề mà ngưỡng mặt lên đưa tới, hi vọng Tống Khê Đình xoa xoa mặt cho bọn hắn.

Thậm chí đều rất có ăn ý mà biến về nguyên hình thú.

Tống Khê Đình tức quá hoá cười.

Rốt cục là anh đã nhặt cái gì về vậy, thú xiếc à?

Tống Khê Đình hai tay ôm ngực, cúi đầu nhìn hai bọn họ một chút, "Các anh thật sự không cảm thấy tôi tức giận sao?"

"Biến tới biến lui không mệt sao?"

Anh tiện tay ném trứng gà cho hai người, Arthur lập tức duỗi ra móng vuốt tiếp nhận, đặt ở trên mặt mình, mà Ryan còn đang bận liếʍ chỗ lông bị trọc trên lưng mình, lúc trứng gà tròn vo lăn tới trước mặt hắn, mới bất đắc dĩ lấy móng vuốt gảy hai lần, sau đó cả khuôn mặt hắn gối lên quả trứng.

Tống Khê Đình quay người về phòng ngủ, bọn hắn liền vội vàng đứng lên, từng bước mà đi theo phía sau anh, kết quả lại bị Tống Khê Đình không chút lưu tình ngăn ở bên ngoài.

Tống Khê Đình từ trên cao xuống nhìn xuống hai người bọn họ, "Đừng có đi theo."

Anh chỉ vào Arthur, "Nếu như anh muốn rời đi, có thể, nhưng tôi sẽ không đi tìm."

Lại chỉ qua Ryan, "Còn có anh, nếu như lại cố nhốt tôi vào l*иg sắt..."

Lời anh còn chưa nói xong, Ryan ngay lập tức liền dụi vào bắp chân anh, kiên định lắc lắc đầu.

Tống Khê Đình đóng cửa lại, một lần nữa trở về không gian kín của chính mình, dựa vào trên ván cửa, chậm rãi thở ra một hơi.