Chương 18: Gọi chủ nhân

Editor: Piscuits

Arthur một người lẻ loi, chờ từ sáng sớm đến tối.

Cả một đêm qua hắn không ngủ được, tất cả là vì chờ hôm nay Tống Khê Đình tới đón hắn, có lẽ hắn thật sự cho rằng mình đã thắng cược, dù sao Tống Khê Đình cũng sẽ đau lòng hắn, với lại bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, dù như thế nào Tống Khê Đình cũng sẽ cho hắn một câu trả lời vừa ý.

Hắn thấy đèn đường bắt đầu sáng lên, nghĩ bây giờ chắc cũng đã sau 5 giờ rưỡi chiều, rồi thấy dòng người đi lại cũng dần dần náo nhiệt, hắn đoán bây giờ có lẽ cũng đã 7, 8 giờ, có lẽ bây giờ Tống Khê Đình bắt đầu rời khỏi nhà, dù sao em ấy cũng là một nhân loại, tình cờ cũng có chuyện bận rộn, chờ một chút, chờ một chút rồi em ấy sẽ tới.

Mãi cho đến dòng người rộn rộn ràng ràng đã phân tán hết, hình bóng của người mà hắn chờ mong vẫn không xuất hiện.

Lúc này đã sắp 10 giờ đêm, trong hẻm nhỏ trống vắng không một bóng người, hắn trông ngóng đứng ở đầu đường, chờ đợi anh.

Chập tối hôm nay đã có một cơn mưa nhỏ, nên trên người hắn đã có chút ẩm ướt, Arthur biến trở về nguyên hình, lè lưỡi liếʍ liếʍ bộ lông ngay cổ của mình, bất quá hai ngày nay lông hắn không được chăm sóc kỹ lưỡng, một vài nhúm lông đã bết lại, hắn hạ thấp đầu nhìn hai cái móng vuốt của mình, chúng nó cũng đã dơ hầy.

Thân thể cao lớn của Arthur chậm rãi dựa vào tường, xa xa chỉ còn lại một bóng đèn đường mờ nhạt, đem bóng của hắn trải dài một ít, càng nhìn càng thấy đáng thương, kỳ thực hắn cũng không phải là một con sói nhà, bị nuôi đến yếu nhớt, hắn có thể thích nghi với cuộc sống đơn độc, bộ lông dính vết máu cùng vết bẩn, trước giờ lông của hắn luôn như vậy, hắn sớm quen rồi, chỉ là bây giờ lại gặp được Tống Khê Đình.

Hắn cam tâm tình nguyện bị nhặt về, cũng rất nhanh mà thích nghi với cuộc sống của con người, mỗi ngày đều sạch sẽ và đẹp đẽ làm bạn bên cạnh anh, đem tính cách hoang dã giấu kỹ ở tận đáy lòng, hắn có thể học cách nấu cơm, quét tước vệ sinh, mỗi ngày làm cho Tống Khê Đình một ly sữa bò nóng, nhưng hắn không học được cách xem đồng hồ, không học được cách mặc quần áo của con người, cũng vĩnh viễn không thể hiểu được con người đang nghĩ gì.

Suy nghĩ của hắn lúc này là tại sao Tống Khê Đình không giữ lời hứa.

Rõ ràng đã nói là sẽ tới đón hắn, rõ ràng đã nói là sẽ đón hắn về nhà!

Hắn có thể lưu lạc ở bên ngoài, nhưng mà không thể cứ như vậy mà bị bỏ rơi.

Sói đen đột nhiên ngồi dậy chạy như điên, bộ lông ở trong gió bị thổi bay, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù vang vọng, hắn chạy rất nhanh, chỉ muốn xác nhận một chuyện, hắn không tin Tống Khê Đình sẽ nuốt lời, hắn muốn đi tìm anh, cho dù có nghe chính miệng anh nói không cần đến hắn nữa.

***

Tống Khê Đình bị báo tuyết nhốt ở trong l*иg đã cả một ngày, Ryan trông coi anh rất nghiêm ngặt, ngay cả lúc thả anh đi vệ sinh cũng phải đi theo sau anh, Tống Khê Đình có chút không kiên nhẫn, Ryan so với Arthur lại càng không hiểu được nhân tính, đối xử với anh cũng không được tính là đối xử với thú cưng mà chỉ là một món đồ vật biết đi mà thôi.

"Ryan " Vào lúc Tống Khê Đình bị hắn nhốt vào l*иg sắt lần thứ hai, liền kêu hắn một tiếng, "Anh không thể cứ giam giữ tôi như vậy."

"Tôi biết." Báo tuyết nhỏ giọng đáp một tiếng, chính hắn cũng luống cuống tay chân, tính làm một ít đồ ăn cho Tống Khê Đình, nhưng mà mới mấy phút ngắn ngủi, hắn đã làm bể đồ trong bếp, gồm hai cái cốc cùng với cái dĩa nhỏ, ngón tay hắn còn bị một mảnh vỡ đâm trúng, hắn vụng về mà rửa tay dưới vòi nước rồi nhìn về phía Tống Khuê Đình lúng ta lúng túng nói: "Tôi ... Tôi sẽ thả em ra ngoài."

Con mắt của hắn hơi tối lại, đưa lưng về phía Tống Khê Đình rồi lại từ trong tủ lạnh lấy ra một cái sandwich đưa cho anh, "Tôi sẽ không nấu cơm cho em, cũng sẽ không giống tên sói ngu kia mà chăm sóc em, tôi còn chưa học xong cách làm mấy cái này, xin lỗi."

"Tôi nhốt em chính là không muốn em đi ra ngoài tìm hắn, tôi sợ em không cần tôi nữa, tôi làm việc gì cũng thua kém hắn, toàn làm mấy chuyện không nên, em nhất định sẽ giận tôi."

Báo tuyết nửa quỳ ngồi trước l*иg, cái đuôi vốn dĩ hay ve vẩy hiện tại lại mềm oặt trên mặt đất, co rúc ở cạnh chân hắn, hắn rót cho Tống Khê Đình một ly nước, nhỏ giọng giống như cầu xin, nói: "Nếu như tôi thả em ra, em đừng giận tôi, có được không?"

"Chủ nhân, tôi sẽ ngoan, tôi nhất định ngoan ngoãn nghe lời."

Động tác đang uống nước của Tống Khê Đình bỗng ngưng lại, có chút bất khả tư nghị nhìn hắn, trước đây không lâu con báo tuyết hung tợn này nói là dù có chuyện gì cũng sẽ không thả anh ra ngoài, nhanh như vậy liền đổi ý ? Hành vi của tên này có chút không ăn khớp với lời nói, giống như muốn làm cái gì thì làm cái đó, Tống Khê Đình nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Anh kêu tôi là chủ nhân?"

Ryan gật gật đầu, đem ngón tay bị thương của mình chìa tới trước mặt anh, ủy khuất nói: "Đau..."

Tống Khê Đình kêu hắn lại lấy hộp y tế dưới bàn trà, mới vừa tính sát trùng cho hắn, chỉ thấy hắn rụt tay lại một chút rồi run rẩy, giống như sợ sệt, nói "Liếʍ một chút là tốt rồi."

Tống Khê Đình siết chặt cái ngón tay bị xước của hắn, nhìn hắn vì bị đau mà run lên, lại cười, "Không phải gọi tôi là chủ nhân sao? Sao lại không nghe lời?"

Anh một bên sát trùng vết thương cho hắn, vừa nói: "Với lại anh có thấy thú cưng nhà nào lại đem chủ nhân nhốt trong l*иg chưa?

Báo tuyết không lên tiếng, chỉ là cúi đầu, nửa ngày sau, hắn cầm ngón tay đã băng bó cẩn thận của mình, thân hình hắn động hai lần, thuận tiện liền nửa ngồi nửa quỳ ngay trước l*иg, tay cầm lấy lan can, hỏi: "Vậy tôi thả em ra ngoài, em đừng nóng giận, cũng đừng đuổi tôi đi... Em đi tìm hắn cũng được, nhưng mà, nhưng mà..."

Không biết hắn còn muốn nói cái gì, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra.

Tống Khê Đình lấy ngón tay ấn lên mũi của hắn, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Ngoan."

Kỳ thực vẫn có chút cảm giác khác lạ, dù sao mấy ngày trước báo tuyết chỉ là một con báo tuyết nhỏ bé dựa vào l*иg ngực của anh mà uống sữa, hiện tại lại nhốt anh vào l*иg sắt, hở một tý là la hét muốn ngủ cùng anh, dù là người nào cũng đều cảm thấy quái dị.

Ryan chầm chập lấy chìa khóa, mới vừa cắm vào lỗ khóa, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếng gõ cửa lớn đến mức sau một phút nữa không mở, liền phá cửa mà vào, động tác của báo tuyết ngừng lại, lại mắt híp nhìn Tống Khê Đình, rồi lại đứng dậy đi mở cửa.

Ngoại trừ Arthur thì còn có thể là ai.

Thời điểm Ryan mở cửa, còn lui qua bên cạnh một chút, vừa vặn làm cho Arthur có thể nhìn thấy Tống Khê Đình bị nhốt ở trong l*иg, hắn khıêυ khí©h nhìn về Arthur, cười một cái.

Sói đen nhe răng, rít gào lên một tiếng, mạnh mẽ cho Ryan ăn một đấm.

Ryan cũng không có ý định né, vững vàng hứng trọn cú đấm, bị đánh bay lên không trung rồi đập người vào tường, vô lực ngồi trên mặt đất.

Hắn giơ tay chùi miệng, để lại vết máu bên mép, thờ ơ liếc Arthur một cái, quay đầu một cái thì mắt đã rưng rưng muốn khóc nhìn về phía Tống Khê Đình.

Bởi vì hắn biết Tống Khê Đình rất dễ mềm lòng.