Chương 15: Bỏ đi

Editor: Piscuits

Đại khái là Tống Khê Đình rất ít ở chung với người khác, ngay cả bạn bè của anh cũng rất ít, nói thẳng ra là không quen giao tiếp, kỳ thực có chút lạnh lùng bạc tình, Đường Diệc Sâm bị câu nói này của anh làm sững người, đột nhiên cảm thấy tính tình này của anh rất xứng với gương mặt đẹp đẽ đó, giống như mấy người muốn lại gần nhưng không dám đi đến, lại cảm thấy người này giống như mặt trăng vĩnh viễn ở trên bầu trời cao, không dễ thân cận, lại muốn kéo anh xuống giam vào trong l*иg.

Huống hồ, Kỷ Thời Việt có thể thân cận, dựa vào cái gì mà hắn ta không thể?

Tống Khê Đình cũng không có ý chờ hắn ta đáp lại, nói xong liền muốn đi, tâm tình hai ngày này của anh không ổn định lắm, nếu là lúc bình thường thì có thể bình tĩnh một chút rồi uyển chuyển cự tuyệt, dù sao cũng là bạn học có quen biết, nhưng bây giờ lại ước gì Đường Diệc Sâm tránh xa mình, tốt nhất là biết điều mà không gặp lại nữa.

"Khê Đình!"

Đường Diệc Sâm bước nhanh chân đi lên cản anh, "Lời của tớ vừa rồi có chút bồng bột, thật xin lỗi."

"Tớ chỉ là, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, Kỷ Thời Việt không phải là người tốt, cậu cứ tiếp tục tiếp xúc với hắn như vậy, thà tìm người quen thì không tốt sao?"

Tống Khê Đình liếc mắt nhìn hắn ta, cảm thấy có chút buồn cười, "Không phải anh nói là không muốn làm khách hàng của tôi sao?"

Đường Diệc Sâm không nói chuyện, có lẽ cũng biết được chính mình đêm nay có chút kích động, hắn ta có thể hoàn toàn từng bước từng bước mà đến gần Tống Khê Đình, đại khái là bị lời nói ngày đó của Kỷ Thời Việt kí©h thí©ɧ, hắn ta lắc đầu bất đắc dĩ, liền lui về một khoảng cách tỏ vẻ thân sĩ, nhún vai một cái, "Tớ không phủ nhận chuyện bản thân thích cậu, Khê Đình, nếu như cậu nguyện ý, tớ hi vọng cậu có thể suy nghĩ tớ một chút."

Tống Khê Đình không để ý tới hắn ta, trong lòng tràn đầy buồn bực cùng bất an, có lúc anh thật hận không thể đem bí mật của mình nói cho tất cả mọi người, sau đó sẽ xem thái độ của bọn họ đối với chính mình có còn tốt như vậy không, bước chân của anh dần dần tăng nhanh, cảm thấy hai ngày nay không nên ra cửa, tự giam mình ở trong nhà mới là lựa chọn chính xác.

***

"Tách —— "

Anh mở đèn của phòng khách lên, khi trở về đã gần 10 giờ tối, vốn cho rằng Arthur và Ryan đã đi ngủ, lại không nghĩ tới báo tuyết vẫn nằm úp sấp ở trên thảm trải sàn mà xem phim hoạt hình, mà Arthur nằm nhoài trên ban công, tựa hồ lại ngẩn người.

Gần đây sói đen không dính anh như trước nữa.

Tống Khê Đình lấy hai chai rượu đỏ từ trong tủ rượu ra, đại khái là tính thực hiện cái chủ ý tự giam mình ở trong nhà một khoảng thời gian, vì vậy việc trốn tránh thực tại là chuyện đương nhiên, bất quá uống say rồi lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại là có thể quên mất vấn đề rối rắm của bản thân.

Arthur cách cửa kính ban công, mông mông lung lung mà nhìn anh, một hồi lâu sau vẫn là đi vào, biến thành hình người rồi bế Tống Khê Đình đã say mè trở về phòng ngủ.

Hắn rất cẩn thận mà nâng eo Tống Khê Đình, cánh tay xuyên dưới đầu gối ôm lấy anh, cũng rất thành thực mà không làm ra bất kỳ hành động nào khác, cái tư thế này rất thích hợp để hôn môi, hắn cúi người là có thể hôn đến môi của anh, hơn nữa Tống Khê Đình say như vậy, cái gì cũng không biết.

Thời điểm nằm xuống giường, Tống Khê Đình vô ý thức cử động nhúc nhích một chút, áo sơ mi bị kéo lên, lộ ra eo mềm mại, Athur nửa quỳ ở bên giường tỉ mỉ mà nhìn anh, nửa ngày sau lại hôn đầu ngón tay của anh một cái, đắp kín mền cho anh rồi đi ra ngoài.

Ngày hôm nay báo tuyết rất an phận, không có ầm ĩ với hắn, cũng biến thành hình người, lười biếng nằm trên ghế sa lông, đuôi cuốn lấy khoai chiên, ung dung thong thả đưa vào trong miệng.

"Em ấy đang ngủ." Arthur nhìn hắn, "Đêm nay để một mình em ấy nghỉ ngơi cho tốt."

Báo tuyết cười cười, "Là uống say."

"Anh họ, anh cứ không nỡ làm anh ấy như vậy, cho nên mới nhẫn nhịn hả?" Ryan đứng lên, cái đuôi vừa dài vừa to ở phía sau lắc hai cái, "Nhưng em lại không phải là anh, em không thích nhẫn nhịn, huống hồ em có thói quen ngủ ở trong l*иg ngực anh ấy, chính anh thích thì cứ ngủ ở bên ngoài, còn em thì không."

Arthur có chút cứng ngắc mà quay đầu, kiềm chế cảm xúc của mình, hắn lười xung đột với con báo tuyết này, sợ làm ồn đến Tống Khê Đình.

Cửa phòng ngủ mở ra liền đóng lại, Ryan thậm chí còn khóa trái cửa, tiện đà khôi phục thành nguyên hình, chỉ là hình thể lớn hơn không ít, nhanh nhẹn mà nhào tới, toàn bộ thân thể trùm lên trên người Tống Khê Đình.

Đầu hắn dựa vào hõm vai của Tống Khê Đình lại cọ một chốc, tựa hồ là đang thăm dò anh có say hay không, chốc lát sau, dùng hàm răng cắn mở nút áo của anh, đầu lưỡi thô ráp của động vật họ mèo chậm rãi kề sát ở ngực anh, liếʍ liếʍ hạt đậu nhỏ của Tống Khê Đình.

Động tác của hắn rất nhẹ, cũng không muốn lưu lại vết tích trên người Tống Khê Đình, để tránh Tống Khê Đình sáng ngày thứ hai tỉnh dậy lại phát hiện bất thường, thế nhưng lại có chút không kiềm chế nổi bản năng của chính mình, móng vuốt dính sát vào eo Tống Khê Đình, dùng phần đệm thịt mềm mại ở giữa lòng bàn chân đùa bỡn.

Cái đuôi to dài cuốn cổ chân của Tống Khê Đình, cưỡng ép muốn mở hai chân của anh ra, Tống Khê Đình trong giấc mơ cảm giác được gì đó, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, co hai chân lại muốn đem chính mình cuộn thành một cục.

Con mắt màu lục của Ryan nhìn theo động tác của anh lại thấy được đầu ti nhỏ dần dần cứng lên, non nớt lại làm người ta muốn yêu thương nó, đồng tử hắn hơi co lại, cho dù là trong đêm đen nhưng hắn cũng nhìn đến rõ ràng, thị lực tốt lại khiến hắn hành động thuận tiện hơn, hắn bỏ qua ý nghĩ muốn dạng hai chân Tống Khê Đình, ngược lại chuyên tâm dùng đầu lưỡi liếʍ đầu ti của anh.

Đầu ti kia một chút lại một chút bị hắn ngậm vào như hút sữa, mυ"ŧ vào rồi cắn, mặc dù Ryan đã cố kiềm chế cũng nhận ra chính mình có chút mất khống chế, hắn quay đầu, bản năng thú tính làm cho hắn càng muốn làm ra hành động táo hơn đối với Tống Khê Đình, hắn thở hổn hển, từ trên giường nhảy xuống, đứng ở bên cạnh.

Mới vừa rồi, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp cắn xuống.

Ryan liếʍ liếʍ chân trước, hắn sẽ không nhân lúc Tống Khê Đình không có ý thức mà xuống tay làm anh, hắn muốn ở ngay thời điểm anh còn tỉnh táo, xé quần áo của anh, cắn cổ của anh, nhìn anh chảy máu sau đó nước mắt rưng rưng, cuối cùng bởi vì sợ hãi mà cầu xin hắn tha cho, không, là cầu hắn làm anh.

Hiếm thấy, đêm nay báo tuyết không có ngủ ở trong l*иg ngực của anh, ngược lại là nằm ở trên thảm trải sàn nửa tỉnh nửa ngủ, thời điểm gần hừng đông hắn lại sửa sang quần áo của Tống Khê Đình chỉnh tề xong, mới tiếp tục yên tâm ngủ.

Tống Khê Đình ngủ một giấc đến gần 10 giờ, lại theo thói quen mà đi tắm rửa sạch sẽ, thời điểm anh đi vào nhà bếp định chuẩn bị đồ ăn cho hai con thú cưng ở trong nhà mới ý thức được là lạ ở chỗ nào.

Ở bên cạnh anh chỉ có một con báo tuyết con.

Tống Khê Đình lại tìm trong phòng một hồi, cũng không thấy bóng dáng của sói đen, tự lẩm bẩm: "Tự nó xuống lầu tản bộ sao?"

Anh cũng không ý thức được chính mình có chút hoảng hốt, loại tâm tình này còn chưa kịp bao lấy anh, anh còn đang mặc áo ngủ cùng dép lê lại đi xuống lầu tìm hắn.

Chân trước của báo tuyết vừa chống đất chậm rãi xoay người, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, đại khái cũng không nghĩ tới sói đen thật sự cam lòng mà rời đi sao, trong lòng ngoại trừ cười chế giễu một tiếng con sói ngu xuẩn, lại càng cao hứng vì hiện tại ở bên người Tống Khê Đình chỉ còn một mình hắn.

Động vật cũng không có lòng thông cảm cùng thương hại để nói.

Tống Khê Đình tìm một vòng, cũng không có phát hiện tung tích của Arthur, anh lo lắng mà đợi hơn một giờ, liền đi tới phòng camera an ninh ở dưới lầu, nói thú cưng của mình đã đi lạc.

Nhưng là xem hết mấy cái camera cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì, thân hình sói đen lớn như vậy, nếu quả thật đi ra ngoài thì rất dễ dàng nhìn thấy.

Tống Khê Đình hoảng sợ, tại sao Arthur... Lại âm thầm mà rời đi?

----------------------------

Editor: hmm, hiện tại thì lịch học của tui vẫn dày như vậy, nhưng mà vì tui biểu hiện khá tốt nên mẹ tui hỏi thăm thì cũng thấy tui học cũng ổn áp nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua cái hành động " Cú " của tui.

mà do chủ nhật tui cũng học nữa nên thứ hai sẽ là ngày nghỉ của tui nên không có chương, còn lại thì vẫn có, tính luôn cả chủ nhật ( trừ trường hợp có đét lai thì không có thôi, ehe )