Chương 14: Gặp lại Đường Diệc Sâm

Editor: Piscuits

Trong phòng khách, Ryan nằm ngửa trên ghế sôpha xem phim hoạt hình, thấy anh từ trong phòng ngủ đi ra, lập tức chạy như bay mà nhào về phía anh.

Tống Khê Đình ôm hắn vào lòng.

Hên mà trong nhà còn có hai con thú cưng ở bên cạnh anh, cơ hồ anh có chút vui mừng.

Arthur nằm ở ban công tắm nắng, trên bàn ăn đã đặt mấy món ăn, Tống Khê Đình ngây dại, nửa ngày lấy lại tinh thần, nói: "Arthur... là mày làm hả?"

Sói đen thấy anh tỉnh rồi, hiếm khi mà không chạy về phía anh, gật gật đầu, liền nằm sấp xuống tiếp tục tắm nắng.

Tống Khê Đình cảm thấy Arthur ở trong nhà này đại khái chính là cô gái ốc đồng* tái thế, trong khoảng thời gian ngắn anh thậm chí còn không nghĩ đến sói đen lấy móng vuốt làm cơm bằng cách nào.

Báo tuyết liếc mắt nhìn sói đen một cái, đáy lòng bật cười một tiếng.

Đêm qua Tống Khê Đình được một người đàn ông khác đưa về, bọn họ đều nhìn thấy, báo tuyết không để ý, nhưng mà sói đen thì ngược lại, rất ư là thương tâm, ngày thứ hai liền dậy sớm, nhân lúc Tống Khê Đình chưa tỉnh, lén lút biến thành hình người dọn dẹp nhà cửa làm cơm nước xong xuôi, rồi lại buồn bã ỉu xìu mà ngồi ở ban công.

Tống Khê Đình ôm Ryan, cho hắn uống sữa, sau khi vỗ cho hắn ợ xong liền đi tới ban công, mở hai tay về phía sói đen, hơi cười, nói: "Arthur?"

Sói đen cho anh ôm, tâm lý đột nhiên khó chịu, hắn quyết định phải đi, nếu không đi nữa, hắn không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, ngày hôm qua Kỷ Thời Việt đưa Tống Khê Đình say khướt trở về, có trời mới biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn hận không thể nhai nát cổ Kỷ Thời Việt rồi nhổ ra.

Nhưng hắn đâu có lập trường để tức giận với Tống Khê Đình.

Hắn phát ra tiếng gào trầm thấp từ trong cổ họng.

Tống Khê Đình nắm lỗ tai của hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Arthur, tao rất vui vì lúc trước đã mang mày về."

Chân trước sói đen víu lên người anh, thân thể hơi đứng dậy, giống như người mà ôm chầm lấy anh.

***

Quán bar là không đi, thế nhưng Tống Khê Đình không thể không tiếp xúc với người trong khoảng thời gian dài được, anh chuyển đến thành phố mới là để cho mình giống như người bình thường mà hòa nhập xã hội.

Thời gian loáng một cái đã là bốn tháng, anh coi khí trời không tệ, liền tính cuối tuần đi vào khu mua sắm đi dạo một chút, dự định mua vài bộ quần áo để mặc theo mùa.

Lầu một của khu mua sắm hầu hết là cửa hàng bán mỹ phẩm dưỡng da cùng mỹ phẩm trang điểm, gần đây có một thương hiệu vừa tung ra một loạt các sản phẩm trang điểm cổ xưa chính hãng, ngược lại thiết kế đóng gói cũng không tệ, anh có nhìn qua mấy lần, một nhân viên bên cạnh thấy anh để ý, cho là anh muốn mua, liền tới chào hàng vài câu.

Tống Khê Đình không tiện cự tuyệt, đáp lại vài câu, vừa muốn đi, kết quả chủ quán lại tới đây, nhìn thấy anh, lúc này hai mắt sáng lên nói: "Soái ca, chúng tôi vừa vặn thiếu người mẫu, chỉ một ngày, ngày mai cửa hàng khai trương, anh có muốn tới không?"

Chủ quán thấy anh không từ chối, cười híp mắt nói: "Là như vầy, cũng không cần làm cái gì, lúc đó chỉ cần cầm trên tay một sản phẩm của chúng tôi rồi đứng ở cửa tiệm là tốt rồi, chào hàng cũng không cần, soái ca, anh có biết hiện tại nghề người mẫu nam rất lưu hành không? Anh có hứng thú hay không ?"

Tống Khê Đình không từ chối hoàn toàn cũng không phản ứng lại, anh cũng không nghĩ là nó sẽ phát triển theo hướng này a, chủ quán liền cực kỳ nhiệt tình, ỡm ờ kéo anh vào trong cửa hàng, "Lương rất cao, hơn nữa sau này có thể lập hợp đồng hợp tác lâu dài, trong cửa hàng có hoạt động mới chúng tôi có thể tìm anh."

Tống Khê Đình rất ít ứng phó với mấy trường hợp này, thậm chí không biết phải từ chối như nào, chủ quán cầm lấy tay anh nói, "Lương một ngày ba ngàn, chắc chắn rồi, sáng sớm ngày mai lúc 10 giờ anh tới là được."

Tống Khê Đình: "... Được."

Anh nghĩ, nói chung trong lúc rảnh rỗi, coi như là không đi quán bar thì đi nơi khác làm việc khác đi.

Ngày thứ hai anh đến đúng giờ, thế là chị chủ quán tự mình lại đây nói với anh mấy câu, liền cầm túi quần áo đưa cho anh, "Thay đi, vốn dĩ chúng tôi đã thuê người mẫu khác, bất quá bây giờ tôi cảm thấy ngày hôm qua gặp được anh, chút phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không là gì."

Túi quần áo kia là hán phục màu xanh da trời, anh không biết cụ thể là y phục thời nào nữa, sau đó lại đi sửa sang lại tóc tai, tóc mái vốn hơi dài nay đã được vén lên, lộ ra gương mặt tuấn tú đẹp đẽ.

Sau đó được ném cho bộ sản phầm, rồi anh bị ném ra chỗ cửa tiệm đứng.

Tuy rằng trên mặt anh lạnh lùng không nhìn ra cái gì, nhưng mà tâm lý có chút căng thẳng, dù sao cái này cũng không giống với làm việc ở quán bar lắm, thế nhưng không bao lâu số người tăng lên, có không ít người nhìn mặt anh rồi đi vào cửa hàng, cũng có người chủ động tới nói với anh hai câu, Tống Khê Đình đáp lại hai câu, thậm chí mặt có chút hồng.

Ngày hôm nay Đường Diệc Sâm đi mua quà sinh nhật cho chị mình, không nghĩ tới lại thấy Tống Khê Đình, dù cách đám người rộn rộn ràng ràng nhưng là liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.

Tống Khê Đình mặc một kiện áo bao toàn thân, tay áo rộng cùng với giày đế cao, ở trên có thêu thanh trúc bạch hạc*, bên trong tựa hồ là áo sơ mi trắng, nhìn không thấy kiểu dáng, thắt lưng màu đen cột khá chặt, có thể nhìn thấy eo nhỏ vô tình lộ ra mỗi khi anh xoay người

Nửa phần dấu diếm, nhưng cũng mang một chút gió tình, rõ ràng y phục này càng làm cho anh lạnh lẽo như sương tuyết, Đường Diệc Sâm cũng nhìn ra cổ lạnh lẽo, nhưng trong lòng toả nhiệt.

Hắn ta có ý định muốn đi tới nói vài câu với anh, lại sợ bất ngờ làm phiền anh, không thể làm gì khác hơn là đi mua quà cho chị mình trước, buổi tối 8 giờ, 9 giờ liền vòng trở lại, mua ba túi sản phẩm như ở trong tay anh.

Tống Khê Đình cũng chú ý tới hắn ta, cùng hắn ta gật gật đầu chỉ coi là chào hỏi.

Nhưng mà Đường Diệc Sâm lại không đi, Tống Khê Đình thấy kỳ quái, mãi đến tận khi anh tan làm, Đường Diệc Sâm mới lại đây nói chuyện cùng anh, hỏi anh có muốn đi uống chút gì không.

Tống Khê Đình rốt cục cũng phản ứng lại Đường Diệc Sâm là đang chờ mình.

"Không cần." Anh đáp: "Tôi còn phải trở về ."

Đường Diệc Sâm không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy tớ đưa cậu."

Tống Khê Đình nghi hoặc mà liếc mắt nhìn hắn ta.

Đường Diệc Sâm cười cười, ôn nhu nói: "Khê Đình, hiện tại tớ cũng sống tại thành phố này, chúng ta nhiều năm không gặp, sau này tới lui nhiều một chút, có thể không? Dù sao cũng là bạn học cũ."

Tống Khê Đình cũng ý thức được có điểm không đúng, nhìn hắn ta nói: "Anh muốn nói cái gì?"

"Tớ..." Đường Diệc Sâm do dự một phút, như thiếu niên mới biết yêu, nói "Tớ muốn theo đuổi cậu, tớ có chút thích cậu."

Tống Khê Đình nhíu nhíu mày lại, "Cái gì?"

Đường Diệc Sâm nói: "Ngày đó tớ nhìn thấy, cậu và Kỷ Thời Việt kia là.. Quan hệ gì?" Lời này của hắn ta hỏi hình như không dám chắc chắn, Tống Khê Đình hoàn toàn có thể không trả lời hắn ta.

Tống Khê Đình liếc mắt nhìn hắn ta, nói: "Có lẽ sau này sẽ là bạn tình, hiện tại anh ta là khách hàng của tôi."

Anh khẽ nói: "Công việc của tôi là nhân viên rượu tại bar."

Tay đang buông thả bên người của Đường Diệc Sâm bỗng nhiên siết chặt, tâm lý ngũ vị tạp trần, cơ hồ là ép hỏi: "Vậy tớ có thể là khách hàng của cậu không ?"

Hắn ta không phải rất bình tĩnh, kỳ thực lời vừa ra khỏi miệng, hắn ta cũng đã hối hận, Đường Diệc Sâm ít khi giao tiếp cùng người mặt lạnh, nhưng là cái thái độ hận không thể tránh xa ra của Tống Khê Đình thực sự làm cho hắn ta khổ sở.

Tống Khê Đình cùng hắn ta kéo dài khoảng cách, chậm rãi đi phía trước một bước, bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về hắn ta nở nụ cười, "Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh cảm thấy tôi muốn tìm bạn tình, là tìm một người quen biết, hay là một người xa lạ?"

-------------------------

Editor: tệ thật, tới hôm nay tui mới nhận ra là mình quên đặt pass cho chương 12 mà cứ tưởng mình đặt rồi............