Chương 16: Arthur biến người

Editor: Piscuits

Đại khái từ lúc nhặt Arthur về, Tống Khê Đình cũng đã chấp nhận nó tiến vào sinh hoạt của anh, trở thành 1 phần trong cuộc sống của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Arthur lại bỏ đi, không hề báo trước mà rời khỏi anh.

Arthur rất biết điều, dù cho có cáu kỉnh hay chơi xấu cũng rất có chừng mực, nói là anh nhặt nó về để chăm sóc, nhưng trong nửa năm này nhìn kiểu gì cũng thấy là Arthur chăm sóc anh, Tống Khê Đình mờ mịt trở về nhà, anh lo lắng nhưng nhiều hơn là sợ sệt.

Anh không biết nếu như không tìm được sói đen thật thì anh có thể toàn tâm toàn ý mà nuôi báo tuyết hay không, anh sẽ đánh mất bình tĩnh và sự lương thiện vốn, trong tiềm thức biết mình không nên coi báo tuyết như một sản phẩm thay thế, nhưng anh nhất định sẽ làm như vậy, báo tuyết cũng có thể lấp lỗ trống của Arthur trong sinh hoạt của anh.

Ryan cắn ống quần của anh, bởi vì anh thất thố không quan tâm nó mà tức giận, nhe răng trợn mắt nhìn anh, Tống Khê Đình dừng một chút, vẫn là ôm nó lên đưa về nhà.

"Mày ngoan một chút, chờ tao trở về nấu cơm cho mày ăn." Anh hôn đầu báo tuyết một cái, vội vội vàng vàng mặc áo khoác liền ra ngoài .

Báo tuyết nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong mắt hoàn toàn không thấy được chút làm nũng cùng vô tội nào, ngược lại biến thành lạnh lùng, mắt Tống Khê Đình vừa rồi ửng đỏ.

Anh giống như không kiềm chế nổi, thậm chí muốn khóc.

Tống Khê Đình chạy có chút nhanh, thời gian cứ trôi qua một chút thì trong lòng anh càng lo lắng thêm một phần, đây thật sự là hy vọng cuối cùng của anh, nếu như Arthur không ở nơi đó, anh thực sự không biết phải đi nơi nào tìm nó, anh thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Arthur lại bỏ đi.

Tâm tư anh đang rất hỗn loạn, trước khi rời đi cũng không có nhiều điểm bất thường, Arthur chẳng phải vẫn thân cận với anh như cũ đó sao, anh chỉ nghĩ bởi vì Ryan vừa tới nên mới vậy, chứ chưa bao giờ nghĩ tới là vì Arthur phải đi.

"Arthur!" Tống Khê Đình thở hổn hển, sốt ruột mà kêu một tiếng, nơi anh tới là chỗ lần đầu anh gặp Arthur, Tống Khê Đình đỡ tường, liền hô một tiếng, "Arthur!"

Nửa năm trước, lúc nhặt được Arthur, thân nó lớn như vậy nhưng bởi vì móng vuốt bị thương mà nửa bước khó đi, nhưng mà rất quật cường không chịu cầu cứu người qua đường, chỉ là nằm bẹp ở nơi đó, trên bộ lông màu đen đẹp đẽ dính vết máu, mặt mày thoạt nhìn có chút xám xịt.

Lúc đó vì sao anh lại cứu nó?

Tống Khê Đình lang thang không mục đích trong hẻm nhỏ tìm sói đen, ký ức cũ vẫn rất mới mẻ gợi cho anh lần nữa nhớ tới đôi mắt xanh đẹp đẽ của Arthur, vào lúc ấy đại khái Arthur cũng biết bản thân nó rất đáng thương, cho nên anh vẫn nhìn ra ý cầu cứu trong ánh mắt của nó.

Kêu tới tiếng thứ tư, thứ năm, cũng không có trả lời, Tống Khê Đình chán nản dựa vào tường, vành mắt đỏ hoe thấp giọng nói: "Arthur, cùng tao trở về đi thôi... Tao không muốn mày đi."

"Arthur..." Anh bất lực mà ngồi phịch xuống đất, nhìn bốn phía một chút, hi vọng một phút sau sói đen sẽ xuất hiện trước mắt mình, nhưng vẫn không có, Tống Khê Đình chỉ cảm thấy bản thân mình giống như bị ném vào căn phòng nhỏ, anh không khiến người ta yêu thích, cũng không nuôi tốt được thú cưng của mình, nếu không tại sao Arthur lại bỏ đi, có phải nó cũng nhìn ra được anh là đồ nhát gan nhu nhược, phải sống dựa vào nó mới được.

Nước mắt rơi đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, trong trí nhớ Tống Khê Đình, bản thân anh đã rất lâu rồi không khóc, anh rất không thích kiểu cảm xúc mất khống chế này, nhưng bây giờ anh lại không kiềm chế được, rất nhanh liền khóc, nước mắt rơi đầy mặt, anh đem đầu chôn trong bả vai, theo bản năng mà mô phỏng động tác thường ngày của Arthur, co lại thành một cục mà khóc.

Khóc nhiều quá, anh có chút hoa mắt váng đầu, Tống Khê Đình giơ tay lên muốn gạt nước mắt, đột nhiên cảm giác được có thứ gì cọ mình.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Arthur cúi đầu đang dùng mũi cọ anh, Tống Khê Đình trong lúc hoảng hốt tưởng chính mình nhìn lầm rồi, tay nhanh hơn não, ôm lấy cổ bù xù lông của sói đen, "Arthur, Arthur, mày theo tao trở lại có được hay không... Mày đừng đi, đừng đi."

Sói đen yên lặng để cho anh ôm một phút chốc, hồi lâu sau lại tránh khỏi cái ôm của anh, chậm rãi hóa thành hình người.

Tống Khê Đình ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt chưa kịp khô cứ thế chảy xuống gò má.

Arthur mở miệng, âm thanh trầm thấp khàn giọng, âm tiết có chút trúc trắc do lâu ngày không mở miệng, gằn từng chữ nói: "Như vầy cũng trở về được sao?"

Hắn không đợi Tống Khê Đình phản ứng, lại nói: "Tôi không muốn làm thú cưng của em, tôi muốn hôn em, muốn ngủ cùng em, muốn em làm vợ tôi, em còn muốn tôi trở về với em sao?"

Hắn bỏ đi, đơn giản là đang đánh cược Tống Khê Đình có đến tìm hắn hay không, đánh cược Tống Khê Đình kỳ thực rất quan tâm hắn hay đến cùng vẫn là tổn thương tổn hắn, thời điểm Tống Khê Đình ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt ngập nước, yếu ớt như lưu ly dễ vỡ.

Tống Khê Đình đỡ tường lảo đảo đứng lên, không thể tin nhìn hắn, liền nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Arthur..."

"Mày... có thể biến thành người..."

Rốt cuộc nửa năm này sói đen mang tâm tư gì mà ở chung với anh? Trước mắt nó, anh lại không giấu bất cứ thứ gì, liền ngay cả cái gọi là bí mật cũng hoàn toàn bại lộ trước mắt nó, hiện tại nó đột nhiên nói cho anh biết kỳ thực nó có thể biến thành người, nó muốn anh dùng thái độ nào để đối xử với nó đây?

Tống Khê Đình muốn hỏi nhiều lắm, nhưng mà cái gì cũng không hỏi, bất kỳ suy nghĩ nào khác cũng đều không so được với suy nghĩ hiện tại của anh, anh vẫn không nỡ bỏ hắn.

Tống Khê Đình giương mắt nhìn hắn, lông mi dài rậm bị khóc ướt, anh chớp mắt một cái, giọt nước mắt ngay khoé mi liền lăn xuống đến, như viên trân châu nhỏ.

"Mày đang ép tao trả lời..." Anh lẩm bẩm nói: "Mày biết rõ tao không nỡ!"

Arthur nhìn anh, mấy lần muốn giơ tay lên gạt nước mắt cho anh, cuối cùng tay nắm thành quyền đặt ở sau lưng, hắn nhìn Tống Khê Đình, chính mình viền mắt cũng đỏ, ngập ngừng nói: "Xin lỗi..."

"Nhưng là tôi yêu thích em, tôi không muốn làm thú cưng của em, xin lỗi."

Sau khi sói đen biến thành hình người, dung mạo kỳ thực rất phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại, hắn vừa mang theo chút hoang dã, lại có chút chất phác không rành thế sự, hơn nữa hắn có một đôi mắt xanh đẹp đẽ, khóc lên vừa đáng thương vừa vô tội.

"Em đừng không cần tôi, Tống Khê Đình, em đã nói muốn tôi trở về mà."

Đại khái là Tống Khê Đình vẫn không trả lời hắn, sói đen cuống lên, khí thế cứng rắn lạnh lùng lúc nãy bây giờ lại sụp đổ giống như tường xốp yếu ớt, hắn kéo ống tay áo khoác của Tống Khê Đình, lúc này mới chú ý tới bên trong áo khoác vẫn là đồ ngủ.

"Em, tôi trở về với em đi, nếu không được, tôi liền biến trở về thành sói..."

Tống Khê Đình lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Arthur, ngày mai tao tới đón mày có được hay không?"

"Tao sẽ tới đón mày."

Anh chỉ là cần một chút thời gian bình tĩnh, cứ cho là suy nghĩ không được cái gì, cũng phải cho anh một mình ngẫm lại sau này nên đối xử với hắn thế nào.

Arthur nhìn con mắt của anh, gật gật đầu, lại cẩn thận hôn lên trán anh một cái, giống như lúc trước Tống Khê Đình hay hôn hắn.

Hắn thật sự cho là Tống Khê Đình sẽ đến đón hắn.

----------------------------------------Edit: nói thật chương này tôi không béc nên dùng xưng hô sao luôn, mới đầu còn bỡ ngỡ nên cho TKĐ xưng là mày - tao rồi chương sau này cho là tôi-anh, còn Arthur chắc là tôi-em, nhưng mà nhìn câu cuối thì kiểu gì chương sau arthur cũng đi bán muối nên anh-em chưa xài rồi.

---------

Arthur: "Mắc gì không cho xưng anh-em, em ấy nhất định sẽ đến đón tôi, hừ! Chờ tôi trở về sẽ cho con báo kia biết tay."

Thụ - không biết mình có đến đón hay không - Tống Khê Đình: "...."

Editor - chưa đọc nên cũng không biết thụ đến đón hay không - Piscuits: "...."