Chương 9

Khi Virginia tỉnh lại, nàng hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào. Nằm trên chiếc giường êm ái một hồi, nàng mới nhớ ra là mình bị Rudolph xxoo đến ngất xỉu. Nàng đỏ bừng mặt, thình lình ngồi dậy, chiếc chăn lụa trượt xuống, bấy giờ nàng mới nhận ra mình đang trần như nhộng.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nam vừa thân thuộc vừa lạ lẫm vang lên, Virginia hoảng sợ vội kéo cao chăn. Nàng ngước mắt, thấy một người thiếu niên bưng khay đựng đầy thức ăn từ từ bước đến, chàng có mái tóc nâu sẫm mềm mại, gương mặt hoàn hảo như một thiên sứ. Dưới ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, làn da trắng nõn và vóc người phong nhã của chàng hiển hiện trước mắt Virginia, như vừa bước ra từ cuốn cổ tích hoàn mỹ nhất, song đôi mắt xinh đẹp của chàng không có lòng trắng mà phủ mình trong sắc hổ phách sâu thẳm của tròng đen, thoạt nhìn khác hẳn người thường.

Virginia trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình thấy, bởi người ở trước mắt chính là chàng thiếu niên mà nàng trộm mến một năm về trước.

Trên chiếc khay chàng bưng có một tách hồng trà nóng và một cốc sữa nhỏ, một đĩa sứ trắng đựng đầy rau xanh tươi roi rói, bánh mì nướng nóng hổi thơm phưng phức, thịt xông khói chiên và bánh ngọt, trông hết sức ngon miệng, khiến Virginia đang đói meo không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Mặc dù vậy, khi thiếu niên chậm rãi đến bên giường và đặt khay ở trước mặt nàng, Virginia vẫn siết chặt chăn và lùi vào góc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và bất an.

Nàng kinh ngạc khi gặp lại người mà nàng tưởng mình chẳng bao giờ có thể gặp lại, trông chàng còn có vẻ rất khỏe mạnh, song nàng băn khoăn không biết liệu chàng có hay chuyện nàng và Rudolph đã làʍ t̠ìиɦ không. Nàng không hối hận vì đã quan hệ với Rudolph, nhưng nếu chuyện này bị chính người mình từng thầm thương phát hiện thì nàng thực sự không biết phải đối mặt với người ấy thế nào, hơn nữa, chàng thậm chí còn có thể nói chuyện.

Thiếu niên dường như nhận tâm trạng thấp thỏm của nàng, khẽ cười nói: “Em thiếu nhạy bén thật đấy.”

Giọng điệu bất đắc dĩ mà cưng chiều này vô cùng quen thuộc với Virginia, đó chính là giọng của Rudolph, bấy giờ nàng mới nghĩ ra cảm giác quen thuộc khi chàng nói chuyện là gì. Tuy giọng chàng không phải giọng của đàn ông trưởng thành nhưng ngữ điệu và giọng điệu lại rất giống Rudolph, nhất thời Virginia chỉ biết lắp bắp: “Ru… Ru… Rudolph?”

Chàng thiếu niên cười. Khi cười, trông chàng hoàn mỹ mà hồn nhiên như thiên sứ, đôi mắt to trong veo như chẳng bao giờ có thể lấm bụi, nhất thời Virginia bị nụ cười ấy mê hoặc, không cách nào động đậy, mặc cho chàng cúi đầu hôn lên má nàng, khẽ liếʍ mấy cái như Rudolph, rồi mập mờ thầm thì bên tai nàng: “Đúng vậy, ta là Rudolph của em đây.”

Virginia kinh ngạc hóa đá, mấp máy môi toan nói gì đó, song nàng chẳng thể thốt nên lời, trái lại Rudolph tốt bụng mở miệng: “Bộ tộc của chúng ta vốn có thể hóa thành người, nhưng năng lực này không phải vừa sinh ra đã thức tỉnh, thế nên hình người và hình hươu mới không cùng tuổi.”

“Vậy… vậy vì sao khi ấy chàng không nói chuyện, cũng không cho em biết chàng… chàng chính là Rudolph?”

Chàng thiếu niên mỉm cười, khoác một chiếc áo lên người nàng, cầm dĩa để nàng ăn nhân lúc còn nóng, đưa lưỡi liếʍ lòng đào bên khóe môi nàng rồi mới thấp giọng đáp: “Trước kia ta rất hiếm khi nói chuyện với người khác, vả lại đang trong giai đoạn vỡ giọng nên không thích nói nhiều, ta nghĩ em sẽ biết khó mà lui, ai ngờ em lại hăng hái như vậy.”

Virginia căm phẫn chọc xuyên qua một miếng thịt xông khói, cắn ngấu như đang trút giận, lại thấy chàng tiếp tục: “Hơn nữa ta tưởng hóa thành hươu là có thể giữ khoảng cách an toàn với em, có gặp cũng sẽ không thích em, nhưng ta không ngờ dù hóa thành người hay hươu, ta đều không thể kháng cự được em.”

Virginia nghe vậy bỗng thấy vui vui, ý của Rudolph là, thật ra khi ấy chàng ta đã hơi thích nàng rồi, chẳng qua là không muốn thừa nhận sao? Nghĩ đến đây, nàng chợt thấy thèm ăn, nhanh nhẹn quét sạch khay thức ăn như gió cuốn rồi ợ một tiếng đầy thỏa mãn.

Rudolph vẫn ngồi bên ngắm nàng, như thể nhìn sao cũng không thấy chán. Khi Rudolph vẫn còn ở dạng hươu, chàng cũng thường nhìn nàng như vậy, lúc đó nàng sẽ thản nhiên nhìn lại chàng, nhưng hiện tại, dưới ánh nhìn chăm chú của chàng, ngẫm lại tướng ăn thoải mái quá đà của mình, Virginia bỗng thấy xấu hổ, vội cầm tách trà nhấp một ngụm, vờ như đang bình tĩnh.

Sau khi Rudolph bê đĩa ra khỏi phòng, Virginia lăn qua lăn lại trên giường, nàng không quen với hình người của Rudolph, nhưng nghĩ đến cái việc hết sức kí©h thí©ɧ mà nàng làm với chú hươu tối hôm qua, khoan đã… Rõ ràng Rudolph có thể hóa thành người, vì sao chàng ta lại muốn làʍ t̠ìиɦ với nàng dưới lốt hươu, dù gì chàng ta chẳng những… thô to, mà ấy còn là hình thú nữa chứ. Vì sao lại phải đối xử với nàng như thế?

Nghĩ vậy, Virginia đột nhiên cảm thấy mình như sắp nổ tung, thế nên khi Rudolph lẳng lặng quay về phòng, chàng hứng thú phát hiện nàng đang vừa nện lên gối vừa ấm ức nói: “Rudolph, đồ hươu đáng ghét, xấu xa, hư hỏng.”

Thiếu niên chăm chú ngắm dáng vẻ đáng yêu củ