Chương 8

Lúc này Rudolph vẫn trong tư thế chống lên vách tường cao ngang sô-pha, bởi vậy Virginia chỉ nhìn thấy thứ kinh người dưới thân nó, bấy giờ nàng mới hoảng hốt nhận ra hình dáng của vật kia ác liệt cỡ nào, trước hẹp sau thô, có thể dễ dàng dụ dỗ hoa huyệt đón nhận, rồi sau đó tàn sát bừa bãi ở bên trong.

Phần đầu của cự vật dính đầy mật hoa, những đốm trắng bên trên là minh chứng cho cuộc giao cấu dâʍ ɭσạи của người và thú. Virginia bất lực thở phì phò, cảm nhận cơ thể trống rỗng đang co thắt, hoa huyệt bất lực mấp máy tựa như cái miệng nhỏ của nàng, khát vọng được lấp đầy một lần nữa, nàng những tưởng cự căn rũ mình ở trước mắt sẽ lại xỏ xuyên cơ thể nàng, mang cho nàng kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, ngờ đâu Rudolph lại thong thả mở lời, như quái vật ẩn mình trong màn đêm.

“Virginia, em có thích cảm giác vừa rồi không?”

Virginia liếʍ môi, thất thần đáp: “… Thích…”

“Vậy em tự làm đi.”

Cùng lúc Rudolph cất tiếng, một sức mạnh vô hình kéo cao hai chân trắng nõn của Virginia, nâng eo nàng lên, để hoa huyệt của nàng tiếp cận với nghiệt vật to con của Rudolph, rồi nó làm tay nàng tóm lấy đầu nghiệt vật và cọ mạnh lên hoa huyệt ướt rượt dịch thể dâʍ ɭσạи, dịu giọng dỗ dành: “Phần ướt đẫm ở trước là bộ phận vừa ở trong cơ thể em, em chỉ cần cắm sâu bằng đó là sẽ tìm lại được cảm giác vừa rồi.”

Virginia hồn vía lên mây rướn cao eo, bất lực hỏi: “Tự… cắm vào ư?”

“Đúng vậy… Sau khi em thành công, ta sẽ tặng em một món quà.”

Giọng Rudolph mang vẻ lôi cuốn kì lạ, Virginia rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nàng nhanh chóng thần phục trước kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cả cơ thể nàng kêu gào muốn nàng tuân theo ham muốn kia, vì thế nàng bất giác nắm chặt lấy phân thân của con thú, đưa về khe hở giữa đóa hoa.

Do phần đầu của vật tà ác nhỏ và hẹp, hơn nữa nàng đã ướt đẫm từ lâu, hoa huyệt mau chóng mυ"ŧ vật kia vào như có lực hút. Cảm nhận được sự xâm nhập của nó, Virginia không kiềm nổi tiếng thở dốc mãn nguyện, tiếp tục chuyển động cơ thể để vật kia vào càng thêm sâu.

Bởi vì hoa huyệt của nàng mấp máy ở trên cao, còn cự căn chúc xuống của Rudolph thì cứng cáp ngẩng cao đầu nên vật tà ác dễ bề tiến vào cơ thể nàng, song vì nàng vừa cầm cự căn vừa đong đưa eo mông, nếu có người bắt gặp thì sẽ cảm thấy thiếu nữ dường như đang giữ phân thân của dã thú để thủ da^ʍ, sa đọa mà trụy lạc.

Hiển nhiên, người thiếu nữ thuần khiết trong đêm Giáng sinh lúc này đã hoàn toàn thần phục trước sự dâʍ ɖu͙© của con thú cao lớn, bất giác nghe theo sự cám dỗ của ác thú, tự buông mình vào vực thẳm sa đọa.

Với sự giúp đỡ có chủ ý từ Rudolph, hoa huyệt đã sớm bị khai phá của Virginia nhanh chóng tiếp nhận gần hết cự vật, cảm nhận được cổ tử ©υиɠ mà mình từng tiếp xúc, Rudolph đột nhiên rướn mình, để vật tà ác thọc mạnh vào miệng tử ©υиɠ của nàng.

“A… A a a a a…”

Kɧoáı ©ảʍ từng khát khao bỗng chốc ập đến làm Virginia bật khóc nỉ non, mật dịch tuôn ra như vỡ đê, chảy xuôi theo cơ thể nàng, ghé qua đôi gò bồng đào, thậm chí còn lượn vòng quanh nhũ hoa đang đứng thẳng của nàng, khiến nàng ngửi được chính mùi hương trụy lạc của mình rất rõ ràng. Cùng lúc đó, Rudolph vô cùng độc ác bắt đầu chuyển động lưng hông, nâng chân sau lên, đẩy thân dưới của Virginia lên cao.

Bởi vì vòng thịt đang chặn miệng tử ©υиɠ của Virginia, còn hoa huyệt thì tham lam siết chặt lấy gậy thịt, không cho Rudolph rút ra, thế nên eo của Virginia lơ lửng trên cao, đôi chân bất lực lắc lư giữa không trung, hoa huyệt không ngừng phun ra hết đợt dâʍ ɖị©ɧ này đến đợt dâʍ ɖị©ɧ khác, bị Rudolph giã xuống từ trên cao như đóng cọc, gần như là làʍ t̠ìиɦ cùng dã thú trong thế treo ngược.

Nhìn từ mặt bên, cảnh tưởng này đã kí©h thí©ɧ tột độ, ấy vậy mà Rudolph còn không quên hơi nâng thân trên của nàng dậy, nâng gương mặt nàng lên, để nàng trông thấy nơi kết hợp của cả hai, dịu dàng nói: “Em nhìn đi, chúng ta đang kết hợp trong tư thế này đấy.”

Lúc này thân dưới của hai người gắn bó như keo sơn, có thể thấy rõ nửa đầu cây gậy thô to thọc vào giữa hai chân nàng, còn nửa sau thì lắc lư dưới háng Rudolph, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể và hình ảnh đầy kí©h thí©ɧ ở trước mắt khiến Virginia càng thêm nhạy cảm, không khỏi bật khóc thành tiếng.

“A… ưm… Rudolph… Em… A… và Rudolph đang quấn lấy nhau…”

Nàng không thể không đặt mọi cảm xúc ở nơi cả hai kết hợp, cơ thể bị treo ngược, kết hợp với du͙© vọиɠ của cự thú, trên người phủ đầy dịch đυ.c, dâʍ đãиɠ biết bao. Đây là cảnh tưởng nàng chẳng thể thấy khi quay lưng về phía Rudolph và bị nó xỏ xuyên, vậy mà dưới cảnh tượng da^ʍ dật này, chẳng những cơ thể của nàng hoan lạc vô cùng, đến trái tim của nàng cũng thấp thoáng mừng vui, bởi vì nàng có thể kết nối với Rudolph bằng cách này, như thể sẽ chẳng bao giờ chia xa.

Nhận thấy bản thân có suy nghĩ sa đọa nhường ấy, Virginia cảm thấy nàng đã hư lắm rồi, thế mà Rudolph còn không tha cho nàng, vừa ra ra vào vào cơ thể nàng, vừa nhẹ nhàng nói: “Virginia, ta chấp nhận quà Giáng sinh của em, để đổi lại, ta muốn tặng em một món quà giống như vậy.”

“Quà gì… cơ…”

“Tất cả của ta.”

Rudolph đột nhiên làm phép cố đ