Chương 3

Trong căn phòng khách rộng lớn, ngọn lửa lò sưởi hừng hực nhảy múa xua tan gió tuyết ngoài trời.

Rudolph đưa Virginia đến một ngôi nhà nằm sát bên chân núi. Ngôi nhà được xây từ đá, mặc dù chỉ có hai tầng nhưng mỗi tầng đều cao hơn hẳn nhà của người bình thường, cánh cửa có kích thước tương ứng cho phép Rudolph vĩ đại dễ dàng tiến vào.

Mới đầu Virginia tưởng rằng đây là nhà của một người khổng lồ, nhưng sau khi bước vào, nàng mới phát hiện nội thất trong nhà không lớn lắm, nơi nơi rải rác đủ mọi loại sách, ngoại trừ bốn mặt tường đóng giá sách, trên bàn ăn, trong phòng khách, thậm chí trên tay vịn của chiếc sô-pha trông có vẻ thoải mái ở gần lò sưởi cũng có một vài cuốn sách kẹp thẻ đánh dấu, như thể chủ nhân đang đọc dở và vừa rời đi chưa bao lâu.

Virginia đoán chủ nhân của căn nhà này hẳn rất thích đọc sách, hơn nữa rất biết hưởng thụ, nội thất thoạt nhìn có vẻ mộc mạc trong nhà thực chất được làm từ những chất liệu tốt, bài trí đơn giản mà cẩn thận, cả căn phòng toát lên sự ấm cúng.

Có điều Virginia không hiểu vì sao Rudolph lại đưa nàng đến đây, vừa toan hỏi thì Rudolph bảo nàng rót một ly thức uống nóng, ngồi trên chiếc xô-pha đơn trước lò sưởi để sưởi ấm.

Ban nãy trời trở gió tuyết, tuyết đậu đầy trên người nàng, khi đến nơi nàng đã phủi bớt đi nhưng không sao phủi hết. Nàng vừa vào phòng là tuyết tức khắc tan chảy, nếu không nhanh nhanh hong khô thì rất dễ ngã bệnh, vì thế Virginia nghe lời Rudolph, ngoan ngoãn rót một cốc ca cao nóng, ôm cốc ngồi trước lò sưởi cười hạnh phúc.

Rudolph lúc lắc đuôi, vuốt xuôi bộ lông của mình, nằm sấp trên thảm phòng khách nhìn Virginia, ánh mắt chăm chú và nóng bỏng của nó khiến Virignia có phần ngượng ngùng. Nàng cúi đầu nhấp một ngụm ca cao nóng, vừa ngẩng đầu định tán gẫu thì Rudolph lại một lần nữa mở miệng trước.

“Cô có quyền từ chối những điều ta sắp sửa yêu cầu, nhưng ta hy vọng cô hiểu rõ, nếu cô khước từ, sau này ta sẽ không bao giờ xuất hiện khi cô gọi ta nữa.” Giọng nó trầm thấp mà dịu dàng, mang theo một cảm xúc khó nhận rõ.

Virginia thoáng sững người rồi vội đáp: “Rudolph à, cậu là người bạn quan trọng nhất của mình, cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều. Chỉ cần là việc mình có thể làm được và không tổn thương đến người khác thì mình nhất định sẽ không từ chối đâu.”

Rudolph khép đôi mắt xinh đẹp, đến khi nó mở mắt ra, sâu trong đôi mắt màu phổ phách phản chiếu ánh lửa hừng hực trong lò.

“Ta không muốn chỉ dừng ở mức bạn.”

Virginia chớp chớp mắt, dường như không thể hiểu được câu nói ấy ngay. Nàng uống một hơi hết cốc ca cao nóng rồi đặt cốc ở bên cạnh, đứng dậy hít thật sâu như muốn hỏi điều gì đó, sau cùng chỉ mấp máy môi như chú cá vàng.

Thấy phản ứng của nàng, Rudolph ngẩng đầu, nói từng từ từng từ một: “Ta muốn cô trao thân cho ta, để ta hoàn toàn tiến vào cơ thể cô.”

Tàn lửa bắn lên dữ dội, củi trong lò bỗng nứt toác. Virginia vô thức co mình vì sợ hãi, va vào cái cốc đặt ở bên cạnh. Cốc rơi xuống tấm thảm dày, lăn lông lốc sang một bên.

Rudolph đứng dậy, nhìn Virginia trong thinh lặng. Nó là một con thú cao lớn, bất kỳ ai đứng trước nó cũng sẽ cảm thấy mình thật bé nhỏ. Nó thờ ơ với hầu hết tất cả mọi người, song lại vô cùng dịu dàng, vô cùng gần gũi với nàng. Nó sẽ chủ động liếʍ tay, liếʍ mặt nàng, đòi nàng cho nó ăn ngô và bí đỏ; nó không bao giờ để người khác chạm vào mình nhưng lại bằng lòng để nàng vuốt ve, để nàng cưỡi lên lưng, để nàng là người đầu tiên được biết đến cái tên “Rudolph”.

Virginia từng không biết nên đối xử với một chú hươu đặc biệt như Rudolph thế nào, khi đó nàng hỏi Ông già Nô-en giàu kinh nghiệm nhất làng, Ông vui vẻ vuốt râu cười hỏi: “Cháu có biết vì sao tuần lộc lại có tên là tuần lộc[1] không?”

Virginia lắc đầu, mở to mắt nhìn Ông già Nô-en với vẻ ham học nghiêm túc.

“Bởi vì chúng khá thích gần gũi với loài người, hình thể và tính cách của chúng cho phép con người thuần hóa chúng để kéo hoặc chở vật, nhưng Rudolph của cháu không phải là một con tuần lộc.”

[1] Trong 驯鹿 (tuần lộc), “驯” có nghĩa là thuần phục, thuần hóa (ai, con gì, thứ gì).

Virginia bối rối cau mày, nghiêng đầu nói: “Thật ra cháu không muốn Rudolph kéo xe giúp mình, nhưng cậu ấy quá đặc biệt, cháu không biết phải đối xử với cậu ấy thế nào.”

Ông già Nô-en cất tiếng cười sang sảng: “Cô bé à, ta đã đi tặng quà sáu mươi năm, từng có vô số con tuần lộc, thật ra sống với tuần lộc không khác sống với người là bao, thức ăn ngon và một trái tim ấm áp có thể kéo gần khoảng cách giữa cháu và đối phương, quan trọng là cháu muốn có mối quan hệ gì với đối phương mà thôi.”

“Có mối quan hệ gì ấy ạ?”

Ông già Nô-en mỉm cười gật đầu: “Về mặt tình cảm, người và thú hoàn toàn giống nhau. Chúng ta thuần hóa đối phương hoặc bị đối phương thuần phục, mối quan hệ ổn định nhất là hai bên thuần phục lẫn nhau, sẵn sàng trả giá tấm lòng đáng quý nhất cho nhau, coi người kia là duy nhất trên đời. Cháu thử nghĩ xem cháu muốn có một mối quan hệ như thế nào với Rudolph?”

“Cháu… cháu muốn trở thành bạn thân của cậu ấy!”

Ông già Nô-en vươn tay xoa đầu nàng, nói: “Rudolph