Chương 2: Lễ vật

Khi Thác Bạt Yêm tỉnh lại, suýt chút nữa thì cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Lúc này, hắn đang nằm ở trên chiếc giường cũ nát của mình, quần áo khô ráo, trong tay còn nắm chặt ngọc bội mà mẫu phi để lại.

Cái trán hơi đau đớn, nhắc nhở chuyện này không phải là mơ.

Tương Nghi nằm sấp một bên đã ngây người một đêm, đứa trẻ nhân loại trên giường rốt cuộc cũng tỉnh, trông hắn rất kỳ quái, có một đôi mắt màu xanh khác biệt với những nhân loại khác.

Nhưng cũng khá xinh đẹp, giống như màu sắc làn da của nàng vậy.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Mép giường đột nhiên truyền đến giọng nói nho nhỏ của nữ tử, khiến trong lòng Thác Bạt Yêm cả kinh, vội vàng đứng dậy, nhưng nhìn khắp nơi lại không thấy một bóng người.

“Ta ở chỗ này.”

Tương Nghi thò đầu chào hỏi đối tượng huyết khế của nàng.

Thác Bạt Yêm lúc này mới chú ý tới bên gối hắn vậy mà có bàn tay lớn nhỏ xanh sẫm của rùa nhỏ, miệng còn lúc đóng lúc mở.

Hắn kìm nén kinh ngạc trong lòng, giọng nói có chút khô khốc: “Là ngươi đã cứu ta sao?”

Tương Nghi hơi ngượng ngùng: “Chúng ta đã ký huyết khế, là ngươi yêu cầu ta cứu ngươi.”

“Huyết khế?”

“Đúng vậy, sau này ta phải nghe theo ngươi.” Tương Nghi nói: “Ngươi có cái gì muốn ta làm cho không?”

Rùa nhỏ cũng không có nói với hắn huyết khế là cái gì.

Thác Bạt Yêm giấu đi suy nghĩ trong lòng, sau đó hỏi: “Chuyện gì cũng có thể sao?”

“Theo đạo lý là vậy,” Rùa nhỏ phát ra giọng nói mềm mại: “Nhưng mà yêu lực của ta chỉ có hạn thôi.”

“Gϊếŧ người thì sao?”

Tương Nghi có chút phiền não, nàng đã dính Phật khí tu luyện, hình như không quá am hiểu việc gϊếŧ người.

“Có thể, nhưng ta chưa từng gϊếŧ người, cho nên không quá quen thuộc.” Tương Nghi giải thích nói: “Ngươi yêu cầu ta gϊếŧ ai vậy?”

Thác Bạt Yêm đại khái cũng hiểu một chút sự tình, hơi lắc đầu: “Tạm thời không cần.”

Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh, Thác Bạt Yêm cuống quýt đặt rùa nhỏ ở dưới đệm chăn, để lại khe hở nho nhỏ: “Ngươi ở lại chỗ này, đừng cử động.”

Tương Nghi gật đầu.

Đứa trẻ nhân loại đi ra ngoài rất lâu, Đợi khi hắn trở về, còn cầm theo chút đồ ăn, và cái vại nhỏ bị vỡ một miếng nhưng không ảnh hưởng đến việc đựng nước.

Tương Thích âm thầm nhìn đứa trẻ nhân loại đang thêm nước vào bên trong, sau đó đi về phía mình: “Muốn ta ôm ngươi qua không?”

Tương Thích có chút khổ não, hắn là muốn nhốt cô ở trong cái vại nước kia sao?

Thác Bạt Yêm chú ý nhìn mặt mai rùa nhỏ còn có chút ướŧ áŧ, nhưng nó không nói gì.

“Ngươi không thích cái vại nước kia sao?”

“Không có, ta là yêu tinh, có thể rời khỏi nước.” Tương Nghi lúc này mới biết, hóa ra đứa trẻ nhân loại này là muốn cho nàng ngâm nước.

Hơn nữa rùa vốn dĩ có thể hoạt động trên mặt đất.

“Ta rất thích,” Tương Nghi nhìn chằm chằm cái vại nước kia, “Đây là lần đầu tiên ta nhận được lễ vật, cảm ơn ngươi nha.”

Thác Bạt Yêm nhẹ nhàng thở ra, hắn không ý thức được cảm xúc u ám không rõ trong mắt đã giảm bớt rất nhiều. “Ta tên là Thác Bạt Yêm.”

“Còn ta tên là Tương Nghi!”

Giọng nói của rùa nhỉ nghe ra rất sung sướиɠ, Thác Bạt Yêm cũng đè thấp giọng nói, lần đầu tiên cảm thấy cung điện lạnh lẽo cô quạnh hình như không khiến người ta ghét đến như vậy.

Tương Nghi cảm thấy, cuộc sống sau huyết khế vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận của nàng, chỉ là Thác Bạt Yêm không muốn nàng đi ra ngoài, trước đó mỗi lần đi ra ngoài, đều phải nghiêm túc giấu nàng, mới có thể an tâm rời đi.

Rất nhiều nhân loại không hề thân thiện với Thác Bạt Yêm, thường xuyên sẽ có thái giám cung nữ tới cửa làm khó dễ hắn, nói một ít lời khiến nàng cảm thấy rất tổn thương.

Nhưng Thác Bạt Yêm lại không thèm để tâm, hắn thậm chí cũng không có kêu Tương Nghi đi làm chút gì đó, chỉ là yên lặng nghe.

Sau đó bị hoàng đế thỉnh thoảng đi ngang qua lãnh cung phát hiện, mấy thái giám cung nữ đó đều bị lôi đi, cuộc sống của Thác Bạt Yêm lúc này mới tốt hơn rất nhiều.

Tương Nghi giờ mới biết, mẫu thân của Thác Bạt Yêm hóa ra lại là muội muội hoàng đế, nhưng chuyện này cho tới nay giống như bị tất cả mọi người xem nhẹ.

Bản thân Thác Bạt Yêm cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, hầu như chỉ nói tất cả với Tương Nghi.

Tương Nghi sống rất nhiều năm, vẫn có một ít trí tuệ và năng lực của rùa, còn có thể nói những lời an ủi đẹp đẽ, khiến Thác Bạt Yêm lần nữa trầm mặc không nói lời nào.

Hoàng đế nói, Thác Bạt Yêm sắp đi học, kêu người đưa tới một ít giấy và bút mực.