Chương 14: Tỏ lòng

Edit: Pam🍰

……

“Sau đó thì sao?” Từ Thiếu Liệt ném một lon soda cho Đường Khuyết, tự mình mở một lon dựa vào tủ lạnh uống, “Sau khi về nhà A Phúc không tranh luận với cậu sao?”

“Không đâu.” Đường Khuyết thoải mái nép mình trên ghế sô pha ở nhà Từ Thiếu Liệt, giống như bọn họ đã từng . “A Phúc ngoan lắm, tuy rằng đôi khi hơi nhõng nhẽo nhưng bé là một đứa trẻ tốt.”

"Ừ, nhưng không thể cứ thế này mãi." Từ Thiếu Liệt ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sau này nhất định phải có hộ khẩu nếu không sẽ không thể đi học."

Đường Khuyết cũng cảm thấy lo lắng: "Việc này tớ cũng đã nghĩ đến nhưng thật sự không có cách. Nếu trực tiếp nói là tớ nhặt được thằng bé, nói không chừng còn phải gửi bé vào viện mồ côi.” Vừa nghĩ phải tách khỏi A Phúc, cậu liền cảm thấy rất khó chịu.

"Có lẽ đứa nhỏ này và tớ là duyên phận." Đường Khuyết nhấp một ngụm soda, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Nhưng cũng may vẫn còn hai năm nữa, có lẽ có thể xoay chuyển được ."

"Được rồi, vậy tự cậu chú ý một chút ." Từ Thiếu Liệt khác với tính cách lạc quan của Đường Khuyết, hắn bình tĩnh hơn, khi gặp phải vấn đề luôn tính toán những bước tiếp theo. Thấy Đường Khuyết vẫn đang lừa mình dối người nên không khuyên nhiều.

"À, nói việc chính đi." Đường Khuyết thở dài, không muốn bàn về A Phúc nữa, ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: "Trong điện thoại cậu nói có ý tưởng cho cao ốc Tập Viễn là sao?"

Lần này Đường Khuyết tới nhà Từ Thiếu Liệt vì không biết hắn ở đâu moi ra được chuyện của Tập Viễn, sau đó gọi điện nói: “Chuyện này tớ biết một chút, chủ nhật cậu quá đây một chuyến đi. "

“Đội xây dựng của Tập Viễn tình cờ lại là đơn vị trước đây tớ thực tập nên tớ đã giúp anh hỏi được vài thứ.” Từ khi biết Đường Khuyết nhận củ khoai nóng bỏng tay này hắn đã tìm bạn bè cũ lén thăm dò, "Cơ bản đều ở trong quyển sổ này. Cậu có thể về cho đưa Nhạc Tương Nam xem thử."

Từ Thiếu Liệt ném một cuốn sổ ghi chép dày cho Đường Khuyết, “Việc quan trọng đến nên họ không trực tiếp đưa chứng cứ cho tớ, nhưng nếu Nhạc Tương Nam tin, tớ sẽ tự tìm chứng cứ giúp anh ta.” Thân phận và mối quan hệ rộng nên dễ tìm hơn Đường Khuyết rất nhiều.

Đường Khuyết ngơ ngác cầm lấy cuốn sổ, cau mày nói: "A Liệt, nếu chuyện này không xử lý tốt sẽ liên lụy nhiều người, hay là cậu đừng nhúng tay vào." Cậu biết rõ gia cảnh của Từ Thiếu Liệt, chỉ là gia đình bình thường không có chống lưng, lỡ bị trả thùn thì nhẹ nhất cũng bị mất việc

"Đừng đánh giá tớ thấp vậy chứ?" Tẩy Từ Thiếu Liệt tay như vô tình lướt trên mặt Đường Khuyết, thản nhiên cười nói: "Đồ ngốc, tớ lợi hại hơn cậu nghĩ nhiều đó, chuyện không nắm chắc tớ sẽ không làm.”

"Không được, đây là chuyện của chúng tớ, sao có thể làm ảnh hưởng đến cậu được." Đường Khuyết vẫn lắc đầu, "Có cuốn sổ này là đủ lắm rồi, tớ có thể cùng Nhạc Tương Nam tiếp tục lần theo manh mối, có lẽ không cần cậu nhọc lòng."

Hiện tại Từ Thiếu Liệt đã hạ quyết tâm, há có thể bỏ dở nửa chừng, hắn lập tức nói: "Gọi cho Nhạc Tương Nam đi, tớ sẽ tự nói với anh ta." Có một số việc tốt nhất nên nói trực tiếp.

Đường Khuyết trước nay vẫn luôn yếu thế trước hắn, lập tức đầu hàng, bấm số, đang định nói chuyện thì bị Từ Thiếu Liệt cướp mất: “ Để cho tớ.”

Đường Khuyết không biết hai người đang nói gì, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Từ Thiếu Liệt không tốt, mang theo vẻ suy tư.

“Sao vậy?” Đường Khuyết cất điện thoại, thận trọng hỏi. Không ai hiểu rõ Nhạc Tương Nam hơn cậu, nếu gặp cái mỏ hỗn của anh, ai cũng không đỡ nổi.

"Không có gì, chuyện này cậu đừng làm nữa." Từ Thiếu Liệt xua tay, xem ra phức tạp hơn hắn tưởng, "Tớ sẽ làm việc trực tiếp với Nhạc Tương Nam."

Đường Khuyết mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng xem ra không ổn lắm, mặc dù sau đó hai người có ôn lại vài chuyện thú vị thì lông mày Từ Thiếu Liệt vẫn nhíu chặt, tựa hồ đang suy nghĩ.

“Vậy tớ về trước.” Nói chuyện một hồi, Đường Khuyết nhớ tới A Phúc ở nhà liền nói: “Trước khi đi, A Phúc còn níu kéo quần tớ, muốn tớ về sớm chút. "

“Đường Khuyết.” Từ Thiếu Liệt tiễn cậu ra cửa, hắn ngập ngừng rồi lại thôi.

"A Liệt nè." Đường Khuyết ngược lại vỗ vai hắn an ủi: "Không ổn thì đừng làm, tớ sẽ bàn với Nhạc Tương Nam." Cậu cho rằng hắn vẫn lo lắng về dự án này.

Từ Thiếu Liệt lơ đãng gật đầu, muốn nắm tay cậu lại ngừng lại: "Nếu có thể, cậu đừng thân thiết với Nhạc Tương Nam quá."

Đường Khuyết sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ra, cười khổ nói: "Tớ biết mà, dù sao tớ và anh ấy cũng không cùng một thế giới, cho dù bây giờ gặp nhau thì cũng không thể là bạn bè." Cậu hiểu lầm ý của Từ Thiếu Liệt , cho là hắn lo lắng cậu nghĩ cậu và Nhạc Tương Nam là bạn, nhưng Nhạc Tương Nam lại không nghĩ vậy.

“Đường Khuyết à, cậu vẫn chậm tiêu như vậy.” Từ Thiếu Liệt nhẹ nhàng xoa đầu cậu như anh trai, “ Tớ thật lòng thông cảm với anh ta.”

Đường Khuyết không hiểu, Từ Thiếu Liệt cũng không để cậu kịp hiểu, hắn nói đùa: "Được rồi, nhanh về đi, kẻo về muộn đứa nhỏ nhà cậu sẽ gọi điện đòi người mất."

Đường Khuyết lúc này đã hiểu ra, cố ý dùng cùi chỏ đánh Từ Thiếu Liệt, nghiêm túc nói: “Nếu A Phúc mà biết thì cậu chết chắc.”

A Phúc thù dai, nếu bị người khác ức hϊếp thì lúc đó chịu đựng, nhưng quay lưng lại thì nước mắt ngắn nước mắt dài méc với Nhạc Tương Nam, hoặc sẽ kiêu ngạo ra lệnh "đàn em” ức hϊếp ngược lại.

"Vậy tớ có thể hối lộ nhóc ấy được không? Tốt nhất là đem cả đứa nhỏ và ba nó cho tớ ." Từ Thiếu Liệt nửa đùa nửa thật nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Đường Khuyết tim đập nhanh hơn một nhịp, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, đánh hắn một cái: "Tớ thật sự phải đi đây. Lần sau gặp lại."

"Ừ." Từ Thiếu Liệt gật đầu, sau đó như đã hạ quyết tâm, đột nhiên bắt lấy tay Đường Khuyết, "Đường Khuyết, cậu..."

"A Liệt l, tớ thật sự có việc gấp, tớ đi trước." Đường Khuyết không đợi hắn nói xong, vội vàng thu tay lại, gấp gáp muốn rời đi.

Từ Thiếu Liệt không thể ngăn cản, bất lực nhìn thân ảnh của cậu nhanh chóng biến mất ở hành lang, sau đó hắn yếu ớt dựa vào bức tường phía sau, hơi ấm của Đường Khuyết dường như vẫn còn lưu lại trên tay hắn.

"Đường Khuyết." Tớ rất hối hận, hối hận vì không nắm chặt tay cậu thêm chút nữa, lại để cậu tuột khỏi tay tớ rồi. Từ Thiếu Liệt nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài, nếu có thể quay ngược thời gian, hắn thề sẽ dũng cảm hơn.

“Tiếc thật.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết là đang tiếc vì tình hay hay vì đoạn thanh xuân đã bỏ lỡ.

……..

Đường Khuyết chạy một mạch mà không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, như thể chạy là cách duy nhất vậy.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Từ Thiếu Liệt sẽ có tình cảm với mình, cậu ước mình đã nhầm. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng rực đó, sao cậu còn không hiểu chứ, nhưng cậu cái gì cũng không thể nói, chỉ mù quáng đâm đầu mà chạy, chạy tới nơi không ai tìm thấy.

Từ năm cuối trung học, Đường Khuyết đã biết cuộc đời cậu hết hy vọng r, nhưng sao Từ Thiếu Liệt lại... Cậu ấy chính là Từ Thiếu Liệt, năm sinh từng vô cùng đáng ngưỡng mộ. Đến tận bây giờ, trong sâu thẳm trái tim cậu vẫn thầm ngưỡng mộ người bạn này, thậm chí còn hơi ghen tị, thi thoảng lại ảo tưởng có cuộc sống hoàn hảo và suôn sẻ như người này.

Đường Khuyết mơ màng trở về nhà, vẫn ngẩn ngơ suy nghĩ nên không chú ý tới A Phúc đang lao về phía mình.

"Sao vậy ba ba?" Đây là lần đầu tiên A Phúc bị Đường Khuyết phớt lờ. A Phúc ôm hụt, kinh ngạc nhìn Nhạc Tương Nam, nghiêng đầu khó hiểu.

"Ngoan, chúng ta chơi một lát đi." Nhạc Tương Nam có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra, thầm thở dài, có lẽ Từ Thiếu Liệt bị ảnh đả kích quá mạnh, không phải không có khả năng hắn mất kiểm soát cảm xúc.

“Đường Khuyết.” Nhạc Tương Nam đi tới gần Đường Khuyết, đặt một ly nước ấm trước mặt cậu.

Quả nhiên, Đường Khuyết mê mang ngẩng đầu, tựa hồ không hiểu vì sao mình lại ở đây.

“Hôm nay nói chuyện với Từ Thiếu Liệt không vui sao?” Nhạc Tương Nam cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói.

“Không có gì đâu.” Đường Khuyết cũng nhận ra mình thất thố, lấy tay vỗ mặt vài cái rồi đứng dậy.

"Đi gặp A Phúc một chút đi." Nhạc Tương Nam không làm khó cậu, uống một ngụm nước, tiếp lời mà đổi chủ đề, "Hôm nay cậu về không ôm thằng bé, nhóc ấy rất đau lòng."

“A Phúc.” Đường Khuyết vỗ đầu một cái chợt nhớ ra, trong lòng tràn đầy áy náy, “ Tệ thật.” Dù có phiền muộn đến đâu, cậu cũng không nên bỏ qua A Phúc.

"Nó ở trong phòng sách chơi đồ chơi đó." Nhạc Tương Nam bình tĩnh chỉ cho cậu, chỉ là anh không nói, nhóc ấy không phải chơi trong chán nản mà ngược lại rất vui vẻ.

“Tôi sẽ nhanh chóng qua đó.” Vừa đυ.ng tới A Phúc, Đường Khuyết liền ngừng suy nghĩ, quên mất Từ Thiếu Liệt, thẳng tiến tới phòng sách.

"A Phúc quả nhiên là át chủ bài." Nhạc Tương Nam hài lòng thong thả uống nước, chỉ cần anh có lá bài này trong tay, về cơ bản là bất bại.

Từ Thiếu Liệt? Hắn ta vẫn còn non lắm.