Chương 13: Ghen??

Edit: Pam🍰.......

"Xin lỗi nha." Đường Khuyết trả lời điện thoại xong, quay lại nhà hàng, cười xin lỗi Từ Thiếu Liệt, "Tớ quên mang ví rồi, bạn sống chung nhà tớ phát hiện ra nên giúp tớ mang đến."

Hứa Thiếu Liệt nhấp một ngụm cà phê, cười đáp: "Cậu vẫn nhớ trước quên sau như vậy."

“Cậu cho rằng ai cũng có IQ cao như cậu chắc.” Đường Khuyết không phục phản bác, “Thầy giáo từng nói cả lớp chỉ có cậu là thông minh vượt tiêu chuẩn.”

Từ Thiếu Liệt không hứng thú đặt thìa xuống, lắc đầu: "Thật ra tớ cũng không thông minh đến vậy, chỉ là so với lớp đó mới thấy nhỉnh hơn một chút." Nếu hắn đủ thông minh thì lúc đầu đã không sợ hãi lo lắng, để đến giờ vẫn còn do dự chưa quyết, không biết chính xác mình muốn gì.

Đường Khuyết nhận ra mình nói sai, gãi gãi đầu đổi chủ đề: “ Tớ phát hiện mỗi lần đi ăn cùng nhau, cậu luôn gọi cà phê.” Nhớ hồi đó, Từ Thiếu Liệt là học sinh cấp hai nhưng mỗi lần đi đâu với Đường Khuyết đều giả vờ trưởng thành gọi một tách cà phê đắng ngắt, sau đó bị Đường Khuyết chọc quê.

"Lúc đầu tớ chỉ ra vẻ làm người lớn, nhưng sau đó uống thành quen, bây giờ không có sẽ cảm thấy khó chịu." Từ Thiếu Liệt cúi đầu lắc lắc cốc cà phê, "Thói quen thật sự đáng sợ, nó khiến cậu không bỏ được, như thể bị nghiện vậy”.

"Gì cơ?" Đường Khuyết nghe không rõ, nhịn không được lại gần.

"Không có gì." Từ Thiếu Liệt lại tươi cười, đưa tệp hồ sơ cho Đường Khuyết, "Đúng rồi, đã đóng dấu cho cậu."

Đường Khuyết lập tức quên hết chuyện vừa xảy ra, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Cám ơn cậu, nếu không có cậu chắc tớ phải đi mấy chuyến." Thật ra đi nhiều lần cũng không sao, nhưng Đường Khuyết ngại gian nắng.

"Việc nhỏ thôi." Từ Thiếu Liệt xua tay, nhẹ nhàng nói: "Sau này có việc xây dựng cứ đến tìm tớ, chuyện nhỏ tớ vẫn có thể giúp."

Đường Khuyết thở dài: "Quả nhiên bạn cũ đáng tin."

"Nói gì vậy chứ?" Từ Thiếu Liệt tùy ý uống một ngụm cà phê, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại đáng siết chặt, đổ đầy mồ hôi, "Cậu..."

"Hửm ?" Đường Khuyết từ trong dĩa cơm rang ngẩng đầu lên, không biết rằng khóe miệng dính một hạt cơm, khó hiểu nhìn Từ Thiếu Liệt.

“Không có gì.” Từ Thiếu Liệt bật cười lắc đầu, tự nhiên lau đi hạt cơm trên miệng cậu, “Cậu vẫn như trước, luôn ăn đến dính trên miệng.”

Đường Khuyết sửng sốt, còn chưa phản ứng, một quả bóng nhỏ đã bay thẳng vào lòng ngực cậu: “Ba ba ơi!”

"Ba, ba sao?" Từ Thiếu Liệt ngơ ngác nhìn A Phúc mặc áo thun trắng ngắn tay, trên áo còn in hình vịt vàng nhỏ nhanh lẹ trèo lên đùi Đường Khuyết, động tác nhuần nhuyễn rõ ràng không phải lần đầu.

"Chờ đã." Từ Thiếu Liệt có cảm giác đầu óc rối tung lên. Đường Khuyết đã kết hôn? Cậu còn có một đứa con? Vậy mấy ngày nay hắn chật vật vì cái gì?

"Đây là con của cậu sao?" Từ Thiếu Liệt mang theo một tia hi vọng, có lẽ là họ hàng, hoặc có lẽ là hắn nghe nhầm.

“Ừ.” Đường Khuyết vẻ mặt vui mừng rõ ràng đã đánh tan ảo tưởng của hắn: “Đây là con trai tớ đó, Đường Tiểu Phúc.”

“A Phúc, chào chú đi con.” Đường Khuyết đỡ A Phúc ngồi lại ngày ngắn trên đùi mình, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, “Đây là chú Từ.”

A Phúc không chút rụt rè nhìn Từ Thiếu Liệt bằng đôi mắt to trong trẻo, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gọi: "Chào chú Từ ạ, con là A Phúc."

Hứa Thiếu Liệt đang định nói gì đó thì giật mình khi nhìn thấy bóng người phía sau.

“Đường Tiểu Phúc, chú đã bảo con đi chậm lại mà?” Thân hình cao lớn của Nhạc Tương Nam bao trùm Đường Khuyết, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu không tức giận lại mang theo sức nặng, mà động tác thì cực kỳ ôn hòa khi nhấc A Phúc từ trong lòng Đường Khuyết lên, " Còn chạy nhanh như vậy đừng trách sao lần sau chú không dẫn con theo."

A Phúc ngoan ngoãn rúc trong ngực anh, không dám cử động, vẻ mặt vô cùng đau khổ, thậm chí còn bĩu môi cầu cứu Đường Khuyết: "Ba ơi..."

Sau khi Hứa Thiếu Liệt xác định mình không nằm mơ, hắn liền đứng dậy, bình tĩnh gật đầu với Nhạc Tương Nam: "Xin chào, Nhạc tổng."

Nhạc Tương Nam ôm đứa trẻ vẫn không hề giảm đi hình tượng tuấn mỹ, nghi hoặc nhìn hắn một cái, trí nhớ anh rất tốt, khẳng định chưa từng gặp qua người này: "Anh là ai?"

“Tháng trước Cố tổng của chúng tôi dùng bữa với anh, lúc đó tôi cũng có mặt.” Từ Thiếu Liệt rất bình tĩnh, không hề ngại địa vị thấp của mình, “Nhưng chắc là anh không nhìn thấy.”

“Cục xây dựng?” Nhạc Tương Nam ngồi xuống cạnh Đường Khuyết, vô tình nói: “Tôi chưa bao giờ nghe Đường Khuyết nhắc đến anh.”

Từ Thiếu Liệt không chắc chắn về mối quan hệ giữa Đường Khuyết và Nhạc Tương Nam nên thận trọng trả lời: "Chúng tôi là bạn cấp hai. Khi đó chúng tôi rất thân thiết nhưng sau đó mất liên lạc và chỉ mới gặp lại gần đây."

Nhạc Tương Nam gật đầu, ôm A Phúc vào lòng, tự nhiên nhìn thực đơn, “Cứ nói chuyện đi, đừng để ý bọn tôi.”

Đường Khuyết luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể giải thích, chỉ có thể đè nén cảm giác kỳ quái của mình: " Hai người đã quen biết nhau, vậy tớ không giới thiệu nữa."

Từ Thiếu Liệt lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, liếc nhìn Nhạc Tương Nam, thản nhiên hỏi: "Nhạc tổng hiện tại ở cùng cậu sao? Mẹ của A Phúc đâu, cô ấy không tới à?"

"Mẹ nào chứ, A Phúc chỉ có ba ba là tớ thôi." Đường Khuyết thẳng thắn nào biết Từ Thiếu Liệt đang thăm dò, trực tiếp tiết lộ mọi chuyện: "Vì lý do công việc, tớ và A Phúc hiện đang ở cùng Nhạc Tương Nam.”

Nhạc Tương Nam rục rịch, trong lòng có chút khó chịu, còn cậu cậu tớ tớ nữa, hai người mất liên lạc lâu như vậy mà sao vẫn thân thiết thế.

Từ Thiếu Liệt là một người thông minh, hắn lập tức đoán ra quan hệ giữa ba người từ mấy câu nói của Đường Khuyết, trong lòng có phần yên tâm, đẩy kính lên cười nói: “Thì ra là vậy, tớ còn tưởng rằng cậu kết hôn mà không gửi thiệp cho bạn cũ chứ.”

"Tớ không tiền không nhà, ai dám gả đây?" Đường Khuyết xua tay, "Công việc quan trọng hơn, nhất là sau khi có A Phúc. Dù sao, tớ chỉ cần A Phúc thôi."

A Phúc đang nghịch nghịch ngón tay Nhạc Tương Nam, nghe đến tên mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói lớn: “A Phúc cũng yêu ba ba nhất.”

Từ Thiếu Liệt giơ tay lên yêu cầu phục vụ mang kem đến, hắn đưa cho A Phúc nói đùa: "Chú hối lộ nhóc bằng một ly kem. Cháu cũng thích chú được không?"

A Phúc cầm kem trộm liếc Nhạc Tương Nam, thấy anh không biểu tình nhìn mình, trên mặt hiện lên một tia bối rối, nhóc có nên vì lý kem này phản bội chú Ngạc không ta?

Nhạc Tương Nam nhẹ nhàng dứt khoát lấy kem khỏi tay A Phúc rồi đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đã quy định thằng bé không được ăn kem, ăn đồ quá lạnh không tốt cho sức khỏe của trẻ con ."

A Phúc bất lực nhìn kem sô cô la yêu thích mọc cánh bay đi nhưng lại không dám phản bác, trong nhà chú Nhạc luôn luôn đúng, nếu chú Nhạc có sai thì xem lại điều trước.

Đối mặt sự ngạc nhiên của Từ Thiếu Liệt, Đường Khuyết bình tĩnh múc một thìa kem cho vào miệng, “Anh ấy rất nghiêm khắc với A Phúc.” Đôi lúc cậu không biết ai mới là chả của đứa nhỏ nữa.

Hứa Thiếu Liệt mỉm cười, cũng không tức giận, ngược lại còn ôn lại nghe những chuyện thú vị thời cấp hai của mình. Đường Khuyết thỉnh thoảng sẽ hưng phấn kêu lên, hoàn toàn quên mất Nhạc Tương Nam bên cạnh.

"Chú Nhạc ơi, ba ba hình như rất vui á nha." A Phúc bĩu môi thất vọng, đây là lần đầu tiên nhóc bên cạnh Đường Khuyết mà gần như bị cậu lãng quên.

"Cậu ấy có bạn bè của riêng mình." Nhạc Tương Nam rất bình tĩnh, "Giống như nhóc thường quên chú khi chơi với Lộ Lộ vậy."

A Phúc thở dài như ông cụ non, nhìn Nhạc Tương Nam bằng ánh mắt thông cảm, vuốt tóc anh, "Thì ra chú Nhạc mỗi ngày đón con tan học là tâm trạng thế này sao, cuối cùng cũng được trải nghiệm rồi.”. Thương chú ghê.

Nhạc Tương Nam cứng đờ, ha ha, anh thật sự sai rồi, anh không nên ôm ấp kỳ vọng gì với A Phúc, câu “cha nào con” quả thực rất có đạo lý.

Nhưng Nhạc Tương Nam là ai chứ, anh đã trải qua tình huống này rất nhiều lần, nhỏ giọng nói với A Phúc mấy câu, lập tức khiến nhóc gật đầu cười trộm : “ Dạ, con hiểu rồi chú Nhạc.”

“Đường Khuyết.” Nhạc Tương Nam vỗ vỗ vai cậu.

Đường Khuyết đang cười vui vẻ quay sang nhìn Nhạc Tương Nam: "Sao vậy?"

“A Phúc và tôi về trước, câụ cũng đừng trễ quá.” Nhạc Tương Nam trả ví cho cậu, đứng dậy nói: “Ngày mai còn phải đi làm.”

Giọng điệu mang theo chút thân mật, Đường Khuyết quen rồi nên cũng không để ý, gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

Từ Thiếu Liệt thu hồi ý cười trong mắt, nhìn thẳng vào Nhạc Tương Nam, đây là khıêυ khí©h?

Đến và đi mà không báo trước là khá thô lỗ, hơn nữa anh không phải kẻ nhỏ mọn. Nhạc Tương Nam bình tĩnh liếc hắn một cái, "A Phúc tạm biệt ba và chú Từ đi."

A Phúc cúi xuống hôn lên má Đường Khuyết, sau đó lộ ra vẻ mặt đáng thương như bị bỏ rơi , "Ba ba về sớm nha. A Phúc ở nhà sẽ nhớ ba lắm." Sau khi suy nghĩ một lúc, nhóc nói thêm: " Nhớ đến không ngủ được luôn.”

Quả nhiên, Đường Khuyết vội gật đầu: "Được, vậy ba cũng về, đã muộn lắm rồi." Sau đó cậu quay đầu xin lỗi nhìn Từ Thiếu Liệt: "Ngại quá, tớ phải về trước đây."

"Được rồi, không sao mà, cũng sắp hết thời gian rồi." Từ Thiếu Liệt liếc nhìn A Phúc đang cười như trộm được gà và Nhạc Tương Nam đang ôm cậu nhóc, "Lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé." Tiếp đó lại bổ sung : "Đến nhà tớ đi. Cậu nhớ không, hồi đó tớ luôn nấu ăn cho cậu."

"Phải nha, tay nghề cậu rất khá." Đường Khuyết nhìn Từ Thiếu Liệt đang cười, cảm khái nói: "Nhưng tớ cũng không tệ đâu, lần sau cùng nhau nấu đi, nhất định sẽ rất ngon."

"Vậy quyết định thế nhé." Từ Thiếu Liệt gật đầu.

Uhm, hình như phe mình thua rồi. A Phúc trộm nhìn Nhạc Tương Nam đang trầm mặc rỗi vỗ vai anh ăn ủi, mặc dù không biết tại sao nhưng có vẻ như chú Nhạc bại trận rồi.

“Về nhà thôi.” Khuôn mặt nghiêm túc của Nhạc Tương Nam hiện lên một nụ cười dịu dàng hiếm có, nhưng lại khiến A Phúc rùng mình, “A Phúc về nhà nhớ uống sữa nhé. Đừng tưởng chú không biết con đổ sữa sáng nay vào cái bồn rửa."

Chú ấy biết rồi! A Phúc nhìn Từ Thiếu Liệt vẫn đang nói chuyện với Đường Khuyết mà thầm nghĩ, hay là chú Từ đưa con về đi.