Chương 15: Sự cố

Edit: Pam🍰

…… Nhạc Tương Nam mở cửa nhìn thấy Từ Thiếu Liệt cũng không ngạc nhiên, lịch sự xoay người nói: "Mời vào, Đường Khuyết cùng A Phúc đang chơi trong phòng."

Từ Thiếu Liệt mấp máy, cuối cùng không nói gì, đi lên lầu theo hướng dẫn của Nhạc Tương Nam.

Trong phòng sách, Đường Khuyết ngồi trên ghế sofa, tay trái ôm A Phúc, tay phải cầm truyện cổ tích, đang nhỏ giọng thì thầm, còn A Phúc vừa nhìn cuốn truyện vừa chăm chú lắng nghe.

“Đường Khuyết.” Từ Thiếu Liệt nhìn cậu hồi lâu mới lên tiếng.

Đường Khuyết ngẩng đầu, do dự một lúc mới đặt A Phúc xuống, đứng dậy đi tới: "A Liệt, sao cậu lại đến đây?"

"Không phải tớ rất hiểu cậu sao, nếu bây giờ tớ không giải thích vậy có lẽ cả đời sau cậu không muốn gặp lại tớ nữa." Từ Thiếu Liệt bất đắc dĩ cười nói, "Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi."

Đường Khuyết lo gật đầu, nói với A Phúc vài câu rồi theo hắn xuống lầu, rót hai ly nước đặt lên bàn: “ Mời cậu.”

Nhạc Tương Nam vốn đang đọc báo, nhìn thấy hai người nghiêm túc ngồi xuống, lập tức đứng dậy định rời đi, Từ Thiếu Liệt ngăn cản anh: "Không có gì, tôi muốn cùng Đường Khuyết nói vài câu thôi, anh không cần phải tránh mặt."

Thấy Từ Thiếu Liệt không để ý, Nhạc Hướng Nam lại bình tĩnh ngồi xuống: "Vậy hai người cứ tự nhiên."

Đường Khuyết im lặng, cúi đầu nhìn sàn nhà, như thể trên đó có những hoa văn đáng để quan sát tỉ mỉ.

"Đường Khuyết, tớ không ưng điểm này của cậu nhất đó, cậu hiểu rõ hơn ai hết nhưng lại luôn rút đầu làm đà điểu." Nhìn thấy cậu như vậy, Từ Thiếu Liệt vốn định bình tĩnh nói chuyện trước đó liền rất tức giận, đứng thẳng người: "Đừng cúi đầu nữa, nhìn tớ này."

Đường Khuyết vẫn cuối đầu không nói. Giả làm đà điểu thì có gì sai, đà điểu cũng là con người mà, trứng đà điểu cũng rất ngon - a, xin lỗi, cậu lạc đề rồi.

Từ Thiếu Liệt ngồi phịch xuống sô pha, rất lãng tử vuốt mặt, “Xin lỗi, lúc đó tớ quá bốc đồng, nhưng bây giờ nói ra cũng tốt, tớ thích cậu, từ cấp hai đã bắt đầu thích cậu rồi."

Có mở đầu thì về sau cũng dễ dàng hơn, Từ Thiếu Liệt tiếp tục luyên thuyên: “Lúc ấy tớ không dám nói, cho nên sau đó mất liên lạc tớ cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể bình thường rồi. Nhưng chuyện tình cảm cứ đơn giản như vậy thì hay rồi.”

Từ Thiếu Liệt vô cùng đắng chát, càng ngày càng khó mở miệng: "Nhưng tớ không thể quên cậu, rất muốn nhìn thấy cậu."

" Nếu lần này chúng ta không gặp nhau có lẽ sẽ tốt hơn." Đường Khuyết lẩm bẩm, tính tình cậu mềm mỏng, chỉ hy vọng kiếp sống an nhàn, không cản đường của bất kỳ ai. Nhưng hiện tại cậu cuối cùng cũng phát hiện ra, một số thứ không phải cứ muốn là kiểm soát được.

"Không, tớ lại nghĩ lần này có thể gặp nhau là mấy mắn." Từ Thiếu Liệt lắc đầu, hắn cũng từng nghĩ vậy, nhưng khi tính toán kỹ càng rồi bước ra vùng an toàn, hắn nhận ra mọi chuyện cũng không tệ như hắn nghĩ. " Bởi vì có lần gặp này, cuối cùng tớ cũng hiểu được bản thân muốn gì”.

Thực tế thì giai đoạn khó khăn nhất không phải là khi làm một việc gì đó mà là sự mất đi định hướng, lo lắng, lưỡng lự, không biết phải đưa ra quyết định hay lựa chọn gì. Từ Thiếu Liệt tự hào về trí tuệ của mình, ấy vậy nhưng phải mất bảy tám năm hắn mới hiểu được chân lý này.

"A Liệt." Đường Khuyết thốt ra hai chữ, cậu muốn giải thích rằng cậu thích phụ nữ dịu dàng mềm mại, nhưng lời nói đến miệng lại không thể nói ra.

"Đường Khuyết, tớ biết không đúng lúc, nhưng lần này tớ sẽ không trốn tránh nữa, cũng sẽ không để cậu trốn." Từ Thiếu Liệt không đợi cậu nói xong, thẳng thừng chén ngang: " Hiện tại tôi không mong em có thể em chấp nhận tôi ngay, nhưng tôi hy vọng em có thể…”

Từ Thiếu Liệt chưa bao giờ chật vật như hôm nay, nói đi nói lại cũng không hết ý.

Quả nhiên, tỏ tình bây giờ rất ngu ngốc. Nhạc Tương Nam nãy giờ đứng một bên xem kịch, cười khẩy trong lòng, hắn đúng là một chàng trai khỏa học tự nhiên điển hình, giải quyết vấn đề rất thông thạo và có tư duy logic mạnh mẽ, nhưng gặp vấn đề tình cảm thì chỉ là gà mờ.

“Đường Khuyết.” Nhạc Tương Nam đẩy cốc nước về phía cậu, cố ý liếc nhìn Từ Thiếu Liệt, ấm áp nói: “ Căng thẳng không tốt, uống một chút nước đi.”

Đường Khuyết nhanh chóng cầm ly, uống hai ngụm, lấy ống tay áo lau miệng, trên mặt vừa xoắn xuýt vừa khó xử. Nếu hôm nay Từ Thiếu Liệt không tới, cậu có thể vờ như không biết, nhưng hắn đã nói rõ ràng từng câu, cái này muốn cậu ứng phó thế nào đây. Đúng thực không nên gây chuyện với người thông minh, Đường Khuyết tức giận nhìn Từ Thiếu Liệt, đây không phải là cắt đứt đường lui của cậu, buộc hắn phải bày lựa chọn sao?

Lúc cậu dùng tay áo lau miệng, Từ Thiếu Liệt mím môi, cảm thán mắt thẩm mỹ đặt biệt của mình.

Đường Khuyết uống xong cũng không trả lời, Từ Thiếu Liệt không nói, Nhạc Tương Nam lại càng không mở miệng, bầu không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu, thậm chí Đường Khuyết còn nghĩ đây là ảnh tĩnh

"Ba ba, chú Nhạc ơi, hai người đang làm gì vậy?" Ngay khi không ai muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau ghế sô pha, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra, trong tay không quên ôm chặt vịt vàng nhỏ nhóc thích nhất.

"A Phúc." Đường Khuyết thầm thở phào, không biết nên cảm tạ nhóc vì xuất hiện kịp thời cứu cậu khỏi phiền phức hay nên tức giận nhóc không nghe lời cậu, chơi ngoan trong phòng sách.

A Phúc leo lên ghế sô pha, rất tự giác trốn trong ngực Nhạc Tương Nam: "Con thấy ba ba không nói chuyện, vậy để A Phúc nói cho nha."

A Phúc thực ra đã trốn ở một bên nghe lén rất lâu, mặc dù không hiểu chú Từ xa lạ kia nói gì, nhưng nếu ba ba và chú Nhạc đều không mấy vui vẻ, vậy sao không tiễn khách?

A Phúc nghĩ nghĩ lại lắc đầu, lộ ra vẻ khó hiểu, Lộ Lộ nói đúng, người lớn thật phiền phức, nhóc không muốn lớn lên chút nào, vẫn là làm con nít tốt hơn.

Không uổng công sức chú thương con bấy lâu. Nhạc Tương Nam trong mắt tán thưởng, xoa đầu A Phúc, lát nữa sẽ thưởng cho con một thanh sôcôla.

Hai thành cơ. A Phúc ngẩng đầu và không nhún nhường .

Thế thì 1 thành cũng không cho. Nhạc Tương Nam thu tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Được rồi được rồi. A Phúc nhún vai như người lớn, trên mặt viết " đúng là hết cách với chú mà", một thanh thì một thanh đi, còn tốt hơn là không có gì.

Đường Khuyết và Từ Thiếu Liệt đương nhiên không chú ý tương tác của hai chú cháu, nhưng bị A Phúc cắt ngang, Từ Thiếu Liệt không thể tiếp tục chủ đề này nữa, "Vậy Đường Khuyết, em suy nghĩ trước đi, tôi về đây."

Đường Khuyết khẽ gật đầu, muốn đứng dậy tiễn hắn đi ra ngoài, lại bị Từ Thiếu Liệt từ chối, hắn miễn cưỡng cười nói: "Không cần đâu, chúng ta từ khi nào lại khách sáo như vậy?"

Đường Khuyết không nghe, vẫn kiên trì tiễn hắn, mãi đến khi hắn xoay người rời đi cậu mới nói: “ Chuyện cậu nói, tớ sẽ cân nhắc.”

Từ Thiếu Liệt không thể tin quay đầu lại, hắn không ngờ có ngày câu nói này sẽ bật ra từ miệng Đường Khuyết.

Đường Khuyết ánh mắt bình tĩnh xa xăm, tựa như biến thành người khác, "Cậu nói không sai, tớ đã trốn tránh rất lâu rồi, lần này ta sẽ không trốn nữa."

Giống như Từ Thiếu Liệt không ngờ cậu sẽ nói lời này, cậu cũng không ngờ Từ Thiếu Liệt luôn lý trí, lại kiên trì dũng cảm như vậy. Cậu thừa nhận mình đã bị lung lay, cho dù bây giờ cậu không thích hắn, nhưng có lẽ yêu ai đó cũng không tệ lắm.

Đường Khuyết rất bối rối, cậu đã mất năng lực yêu đương từ lâu, cũng không biết mình có thể yêu Từ Thiếu Liệt hay không, cho nên cứ thử một chút đi. Nhưng điều này cũng đủ khiến Từ Thiếu Liệt kinh hỉ, vốn không mong Đường Khuyết tiếp nhận hắn ngày nhưng kết quả hiện tại chính là kết quả tốt nhất.

Đường Khuyết trở lại phòng khách, đầu óc vẫn mê mang, đột nhiên bị Nhạc Tương Nam đánh thức: "Công trường xảy ra chuyện, cậu đi cùng tôi."

“Sao cơ?” Đường Khuyết còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhạc Tương Nam nắm chặt tay kéo ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhạc Tương Nam vừa đi vừa giải thích với cậu: “Trợ lý của tôi vừa gọi điện, công nhân ở Tập Viễn muốn bãi đã công!” Mẹ kiếp, khẳng định là anh và Từ Thiếu Liệt động tĩnh quá lớn khiến các ông già đó phản ứng rồi.

Đường Khuyết vừa nghe đã hiểu tầm quan trọng của sự việc, lập tức không còn chống cự nữa, để anh kéo đi: “ Đó bọn họ giật dây sao?”

“ Ừ.” Nhạc Tương Nam lúc này cực kỳ khó chịu, giọng điệu cũng thấp đi nhiều, “Tình huống bây giờ rất cấp bách, nghe nói công nhân khí thế rất lớn, thậm chí còn giăng biểu ngữ, còn nói muốn đề truyền thông đưa ra ánh sáng."

Vì dự án chưa nghiệm thu nên Tập đoàn Tính Mỹ không thanh toán tiền, ai ngờ mấy lão cáo già đó lại lợi dụng điểm này để công kích anh.

“Nếu đài truyền hình tới thì toang rồi.” Đường Khuyết nói tiếp: “Dù cuối cùng có phải lỗi của chúng ta hay không thì hậu quả cũng không lường, phải ngăn chặn bằng được.” Trong vô thức, cậu đã dùng từ “chúng ta” ".

"Ừm, tôi đã cho người liên hệ với người quen ở đài truyền hình." Nhạc Tương Nam đóng cửa, đút chìa khóa khởi động xe.

“Chờ chút đã.” Đường Khuyết ngồi trên ghế phụ đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cậu đè lại tay Nhạc Tương Nam, nhìn về ghế sau, sắc mặt tối sầm. “A Phúc à, sao con lại ở đây?”

Vừa rồi hai người vội vàng đến nỗi không nhận ra A Phúc đã theo họ đến gara.

A Phúc hoàn toàn không để ý Đường Khuyết và Nhạc Tương Nam đang nóng vội, nhóc ở ghế sau chơi gấu bông, tươi cười thản nhiên nói: “A Phúc cũng muốn đi nữa.”

“Không, con…” Đường Khuyết đang định đuổi nhóc xuống xe, nhưng Nhạc Tương Nam đã khởi động xe lái ra ngoài, “Quên đi, để thằng bé đi theo cũng không ảnh hưởng gì.”

Đường Khuyết đành phải trừng mắt nhìn A Phúc đang hi hi ha ha, khi trở về ba sẽ tính sổ với con sau.