Chương 12: Muốn theo dõi ba cũng cần kế hoạch

Edit: Pam🍰

..............

Từ Thiếu Liệt lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, cởi giày, đổ gục trên sô pha, không ngừng day mi tâm, hắn thật sự không ngờ có thể gặp được Đường Khuyết, bạn thân một thời của hắn, không, có lẽ nên gọi cậu là...

Từ Thiếu Liệt mở mắt, đẩy chiếc gối trên đầu ra, bước nhanh đến tủ đầu giường rồi mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một chồng dày lá thư đã ố vàng, kiểu chữ có chút non tay nhưng lại rất ngay ngắn, toàn bộ đều là thư gửi hắn.

Thành phố này không lớn cũng chẳng nhỏ, gặp được người mình muốn tìm cũng khó, ngay khi Từ Thiếu Liệt cho rằng cả đời sẽ không bao giờ gặp lại Đường Khuyết thì cậu bất ngờ xuất hiện. Cái quái gì vậy chứ? Chẳng lẽ là trời cao trêu người? Từ Thiếu Liệt vuốt ve xấp thư, thư này đều từ hồi cấp 3 hắn và Đường Khuyết liên lạc cho nhau, đáng tiếc sau khi hắn chuyển đi. cả hai đều mất dấu, chỉ còn lại chồng thư này chứng tỏ hắn đã từng có khoảng thời gian đẹp nhất bên Đường Khuyết.

"Đường Khuyết, Đường Khuyết..." Từ Thiếu Liệt lẩm bẩm, không biết phải làm sao, "Sao cậu lại xuất hiện vào lúc này chứ?"

Không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng thì thầm nghi vấn của hắn vang vọng trong căn phòng trống.

…….

“Ba ba trễ quá à.” A Phúc thở dài, sờ cái bụng phẳng lì, nhóc đói bụng cực, nhưng chú Nhạc nói đợi ba ba về thì mới được ăn.

“Nhóc con, đừng thở dài nữa.” Nhạc Tương Nam từ trong tờ báo thò đầu ra, hơi nhíu mày: “Không phải chú cho nhóc bánh quy rồi sao?”

Anh biết mỗi ngày ở trường mẫu giáo, A Phúc và các bạn khác sẽ có bữa ăn xế*, vì sợ A Phúc không ăn nổi bữa tối nên mặc cho nhóc có mè nheo cỡ nào thì anh cũng chỉ cho nhóc ăn một chút lót bụng. (* bữa ăn nhẹ vào buổi chiều)

“Miếng bánh quy nhỏ vậy nè mà bụng của con lại to như vậy.” A Phúc khoa trương dùng ngón tay út biểu thị, sau đó lại quơ tay thành một vòng tròn thật lớn: “Còn không đủ nhét kẽ răng nữa.”

Nhạc Tương Nam cong cong khóe miệng, gấp tờ báo lại, dùng giọng rất nhẹ hỏi: "A Phúc, chiều nay bữa xế ở trường có gì vậy?"

A Phúc không để ý, vẫn ngồi trên ghế, chân đung đưa trong không trung, thản nhiên trả lời: "Cà rốt, cải bó xôi trộn với khoai tây nghiền ạ."

“Vậy con có ăn hết không?” Nhạc Tương Nam nhẹ giọng hơn.

"Nó có vị tệ đến mức con và Lộ Lộ lén đổ hết vào nhà vệ sinh khi cô giáo không để ý. đó " A Phúc tự hào trả lời mà không nhận ra họa từ cái miệng nhỏ nhắn này mà ra.

"Đổ đi rồi?" Biết ngay, anh thắc mắc sao hôm nay nhóc nhanh đói như vậy, bình thường nhóc ta ăn một chiếc bánh quy, sau đó ăn cơm còn phàn nàn nói không ăn được nữa.

A Phúc lúc này mới nhận ra mình bị lộ rồi, nhóc che miệng lắc đầu nguầy nguậy, cà rốt và cải bó xôi đều rất khó ăn, thậm chí cô giáo còn nấu tụi nó thành “bùn” nữa, nếu không vứt thì có lỗi với bụng bụng của nhóc quá.

"Biết sai rồi?" Nhạc Tương Nam cũng không mắng nhóc bao nhiêu, huống chi trẻ nhỏ không thích loại đồ ăn này là bình thường, ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc thích chúng, nhưng vẫn phải dạy dỗ một chút, nếu không cái đuôi của đứa nhỏ này sẽ vung lên trời mất.

A Phúc gật đầu, ngoan ngoãn thả tay xuống, cúi đầu lẩm nhẩm: “A Phúc biết sai rồi ạ, không nên lãng phí thức ăn.” Đây là lẽ sống mà Đường Khuyết và Nhạc Tương Nam vẫn luôn nhắc nhở bé.

Nhạc Tương Nam hài lòng gật đầu, trong lòng tính toán ngày mai sẽ góp ý với giáo viên đừng làm đồ ăn nhẹ lộn xộn vậy nữa, tuy hàm lượng dưỡng cao nhưng không hợp khẩu vị mấy bạn nhỏ.

Nhìn thấy sắc mặt Nhạc Tương Nam dịu đi, A Phúc lập tức háo hức, vui vẻ chạy đến đầu gối của Nhạc Tương Nam, dùng hết sức bình sinh trèo lên, ôm lấy cổ anh, nhăn mặt phàn nàn: “Chú Nhạc không biết cái khoai nghiền ghê ghê đó âu, trong lớp con không ai thích ăn nhưng cô giáo cứ canh tụi con ăn còn nói không ăn hết là không ngoan”.

"Sau đó thì sao?" Nhạc Tương Nam lúc này nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của A Phúc, phòng ngừa bé lanh chanh như vậy sẽ bị ngã, kiên nhẫn hỏi.

“Con thông minh mà, tất nhiên là có cách rồi.” A Phúc cười rạng rỡ khi nhắc đến chiến công của mình, “Con nói A Mao giả bộ lẻn ra ngoài chơi, sau đó trong khi cô đang dạy dỗ bạn ấy thì con với Lộ Lộ chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đổ khoai tây nghiền, sau đó xả nước. Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi. " Đồng thời sau vụ này, A Mao không biết nghĩ gì mà lại thực sự đã trở thành đàn em của A Phúc—— Đây cũng là một trong những điều mà nhóc con tự hào nhất.

“Đây chính là vây Ngụy cứu Triệu mà chú Nhạc chỉ con đúng hông?” A Phúc tràn đầy mong đợi nhìn Nhạc Tương Nam, suýt kém nói toạt ra là: “Khen con đi, khen con đi.”

"Tạm được." Nhạc Tương Nam gật đầu, A Phúc thông minh nhưng loại chuyện thế này không nên tâng bốc theo.

Hai người nói chuyện một lúc mới nghe tiếng mở cửa, A Phúc reo lên, lập tức nhảy khỏi đầu gối của Nhạc Tương Nam, chạy về phía cửa: “Ba ba, ba ba về rồi!”

Đường Khuyết vừa thay giày vừa ôm A Phúc: “Ngoan quá, hôm nay ở trường có nghe lời cô không?”

A Phúc giằng co một lúc rồi quyết định không nói với cậu về bữa xế hôm nay, nhóc có linh cảm ba ba không thờ ơ như chú Nhạc, chắc chắn sẽ mắng nhóc một trận để lần sau ngoan ngoãn ăn hết.

Đường Khuyết không để ý đến sự bối rối của cậu bé, đặt hồ sơ lên bàn rồi đi lên lầu, đi được nửa đường, cậu vỗ đầu một cái rồi quay người lại: “Phải rồi, lát nữa tôi sẽ không ăn cơm nhà nên hai người ăn trước đi nhé."

Đôi đũa trên tay Nhạc Tương Nam khựng lại, sau đó buông xuống như không có chuyện gì xảy ra: "Sao thế, hôm nay có gì à?"

A Phúc cũng thất vọng nhìn chằm chằm Đường Khuyết, "Vậy ba ba muốn ăn cùng ai ạ? Người đó dễ thương hơn cả A Phúc luôn sao?" Hừm, đừng để nhóc biết ba có cục cưng khác, nếu không nhóc sẽ đến tìm bé thảo mai đó ngay.

(*Tác giả để là Tiểu Hoa Mai nhưng tớ không hiểu rõ dụng ý nên để tạm là bé thảo mai nha)

“Làm gì có ai dễ thương hơn A Phúc chứ.” Đường Khuyết xoa đầu A Phúc, vừa an ủi vừa giải thích: “Chú ấy là bạn thân của ba hồi cấp hai, cậu ấy và ba đã mất liên lạc nhiều năm rồi, giờ mới gặp lại nên mời nhau bữa cơm thôi."

"Ồ." A Phúc chấp nhận lời giải thích này, nhưng rõ ràng nhóc tụt hứng hẳn, ủ rủ quay lại bàn ăn, cầm chiếc bát nhỏ của mình chầm chậm ăn từng miếng một.

"Ai vậy? Mấy ngày trước cậu gặp anh ta sao?" Nhạc Tương Nam tùy ý hỏi.

"Ừ, hôm kia tôi đến cục xây dựng tình cờ gặp được cậu ấy."

Đường Khuyết vội vàng thay đồ, "Tôi đi trước. A Phúc, con ăn ngon miệng nhé."

A Phúc gật đầu nhìn Đường Khuyết ra ngoài, nhóc nước mắt lưng tròng nhào vào người Nhạc Tương Nam: "Chú ơi, ba ba không cần con nữa."

“Gần đây xem quá nhiều phim truyền hình rồi.” Nhạc Tương Nam bình tĩnh dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt mũm mĩm, “Sau này nhóc chỉ được phép xem phim hoạt hình thôi.”

"Chán ghê, lại bị lộ rồi." A Phúc chu chu miệng nhỏ ăn sạch phần mình, sau đó vẻ mặt thần bí nhìn Nhạc Tương Nam: "Chú Nhạc đoán xem bạn của ba là ai?”

Người nọ Là ai ? Nhạc Tương Nam buông tờ báo xuống, thật sự bắt đầu suy nghĩ. Sống với cậu lâu vậy, anh tự nhiên hiểu được cậu yêu A Phúc nhường nào, nếu không phải là người quản trọng thì cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ A Phúc để đi ăn cùng người khác.

Quả nhiên chú Nhạc tò mò mà. A Phúc không ngừng nỗ lực, dùng đôi tay nhỏ kéo kéo góc quần Nhạc Tương Nam, đôi mắt to ranh mãnh: "Chú Nhạc, hay tụi mình đi gặp bạn của bà ba đi?"

Nhạc Tương Nam nheo mắt nhìn A Phúc, kéo bàn tay nhỏ bé của nhóc ra: "có phải gần đây chú quá thoải mái với con quas rồi không ?"

A Phúc nhanh chóng sử dụng kỹ năng thà chết không buông của mình ôm lấy đùi Nhạc Tương Nam, "Chú Nhạc, con ăn no quá, chúng ta cùng đi dạo đi." Nhóc cũng vỗ nhẹ cái bụng căng phồng của mình mình hoạ.

"Không được, đâu thể xen ngang cuộc hẹn vui vẻ của người khác ?" Nhạc Tương Nam từ chối ngay lập tức. Tuy rằng có chút tò mò nhưng nếu muốn anh đem A Phúc theo dõi Đường Khuyết thì thà chết còn hơn.

Kế hoạch thất bại thì vẫn còn phương án dự phòng, cậu nhóc chạy đến phòng khách, cầm một vật màu đen chạy về phía Nhạc Tương Nam: "Chú nhìn xem nè, ba ba để quên ví ở nhà. Chúng ta đi trả cho bà ba đi."

Nhạc Tương Nam ngơ ngác nhìn chiếc ví trong tay A Phúc, vô thức sờ lên ví tiền của mình, may mà nó vẫn còn, chưa bị A Phúc động tới: "Con lấy ví của ba con khi nào vậy?"

"Con không có trộm à nha." A Phúc kiêu ngạo đứng trước mặt ở Nhạc Tương Nam, tức giận nhảy cẩn lên, cảm thấy bị xúc phạm, "Lúc ba thay quần áo quên lấy ra." Chỉ là nhóc thấy mà không nhắc thôi.

Nhạc Tương Nam thở dài, hắn không biết đứa nhỏ này giống ai nữa, lanh ghê.

“Chú Nhạc ơi?” A Phúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chớp chớp một ngây thơ: “ Vậy chúng ta đi trả ví cho ba ba nha?”

Nhạc Tương Nam cam chịu lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Đường Khuyết, hỏi xem cậu đang ở đâu.

A Phúc vừa giành thắng lợi đột nhiên cười nhẹ răng: "A Phúc sẽ tự nói với ba là con phát hiện ba quên đồ, nhất định ba ba sẽ khen ngợi A Phúc."

Nhạc Tương Nam đưa điện thoại cho nhóc con, bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm với Đường Khuyết, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã ranh mãnh như vậy, mai này nhóc lớn sẽ tốn công dạy dỗ lắm đây.

Quả nhiên, đầu bên kia vang lên giọng nói ảo não của Đường Khuyết, sau đó cậu báo địa chỉ của mình cho Nhạc Tương Nam, đồng thời cũng liên tục xin lỗi anh vì gây phiền toái.

Nhạc Tương Nam bình tĩnh cất điện thoại, đòi A Phúc chiếc ví: “Đưa cho chú.”

A Phúc mặt biến sắc, nhanh chóng giấu ví ra sau lưng, cảnh giác nhìn Nhạc Tương Nam, “Không đâu, A Phúc phải giữ nó, nếu không chú thất hứa không đưa con đi cùng thì sao. "

Người lớn rất thích dùng chiêu này, giả bộ dỗ dành để lấy đồ trước, đến khi lấy được đồ thì lật mặt nói không biết gì hết.

Nhạc Tương Nam bất đắc dĩ bế nhóc lên: "Chú Nhạc có thất hứa bao giờ chưa?"

A Phúc nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, rộng lượng gật đầu: "Vậy được ạ, tạm thời con tin tưởng chú nha."

Thấy hành động như người lớn của nhóc này, Nhạc Tương Nam không khỏi bật cười, chọc chọc trán nhóc: “Nhóc ranh ma, con vậy mà dám tính kế ba con, đúng là uổng công cậu ấy nuôi con mà"

A Phúc mỉm cười lấy lòng Nhạc Tương Nam, trìu mến ôm lấy cổ anh: "A Phúc thích ba và chú nhất đó, sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với hai người."

Vậy có thể đi được chưa?A Phúc chớp mắt, thấy Nhạc Tương Nam còn chưa định đi liền không nhịn được thúc giục: "Chú Nhạc, ba ba còn đang đợi á."

“Gấp gáp cái gì?” Nhạc Tương Nam nựng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Chú phải thay quần áo và giày.”

“Vâng ạ.” A Phúc lẩm bẩm, chống cằm, “Lộ Lộ nói đúng, người lớn ra ngoài là phiền toái nhất.”

Nhạc Tương Nam không để ý nhóc, tiếp tục thay đồ.

“Không biết bạn của ba là người như thế nào ha?” A Phúc nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó che miệng cười: “Mong chờ quá đi.”

Bạn của Đường Khuyết à, Nhạc Tương Nam cũng vừa thay quần áo vừa nghĩ đến vấn đề này.