Chương 18: Hội thi hát (P3)

Mới đây mà đã tới ngày thi hát của trường rồi, hôm nay là được coi màn trình diễn của cặp đôi nhân vật chính rồi. Từ hôm chủ nhật đến giờ tôi cũng tò mò muốn đi theo coi Quang Tuấn tập hát lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, ai mà đi coi cảnh cặp tình nhân ban phát cơm chó làm gì?

Hiện tại tôi đang ở sau hậu trường chuẩn bị cho Quang Tuấn, mà sao cảm giác nó cứ giống nhà trai chuẩn bị cho chú rể vậy nhỉ?

"Sắp tới giờ diễn rồi, thôi mày đi ra nghe hát đi, tao đi tìm Ánh Dương đã." Quang Tuấn chỉnh lại cổ áo rồi vội vàng mở cửa chạy đi tìm bạn gái nó.

Tôi thở dài, nghĩ thầm: "Bạn bè kiểu gì vậy trời, mình giúp nó nãy giờ rồi nó chạy đi cái vèo để kiếm bồ."

Dù sao cũng không còn ai tôi quen, thôi tôi cũng nên đi ra ngoài coi mọi người hát vậy. Tôi đứng lên phủi phủi quần áo, đi tới mở cửa.

"Quái lạ, sao hôm nay cửa nhẹ vậy" Dòng suy nghĩ đó vừa vụt qua não tôi thì từ phía bên kia của cửa có người đi vào. Tôi và người đó đυ.ng phải nhau, còn trán tôi va thứ gì đó mềm mềm.

Tôi vội vàng lùi lại phía sau, vô tình vấp phải dụng cụ của bên hậu cần khiến tôi mất thăng bằng ngã xuống, lúc nhìn lên thì mới thấy người đó là Mạnh Khôi. Tôi bắt đầu bối rối rồi. Ôi sao gặp nhau vào mấy tình huống thế này chứ? Tại sao mày lại té hả Đức Minh? Quê quá, đau quá trời ơi, mông tiếp xúc với đất hơi mạnh rồi.

Cố quên đi cảm giác đau, tôi bắt đầu suy nghĩ cái thứ mềm mềm đó là gì? Dựa vào chiều cao của tôi và Mạnh Khôi thì chẳng lẽ là.. À mà thôi cần gì đoán nữa, nhìn Mạnh Khôi ôm miệng, nhăn mặt thì hiểu rồi.

Lúc đoán nó là môi tôi đã khá ngại đó nhưng nhìn biểu cảm của Mạnh Khôi thì tôi không khỏi bật cười.

"Anh cười cái gì chứ? Bản thân còn té kìa, có đau không? Đứng dậy được không?" Nghe tiếng tôi cười Mạnh Khôi mới quay ra nhìn, nhận ra là tôi, nhóc ấy vội vàng chạy lại đưa tay ra đỡ tôi.

"Không sao, đàn ông con trai có gì mà không được?" Nói vậy thôi chứ tôi vẫn nắm lấy tay của Mạnh Khôi, dựa vào lực của nhóc ấy kéo tôi lên.

"Anh có đau ở đâu không? Té thế có bị thương ở đâu không? Anh coi thử có đi được không?" Thấy Mạnh Khôi lo cho tôi thế, trong lòng cũng có chút vui vui.

Tôi gõ lên đầu của nhóc ấy một cái. "Đã nói là không sao mà, còn nhóc có dập môi không?" Tôi tiến lại gần nhìn xem thử, trong một giây phút vô thức tôi đưa tay lên, may mà não bộ kịp ngăn tôi lại.

"Cũng không đến nỗi nào đâu, va nhẹ thôi mà." Khung cảnh và không khí này có chút lạ lạ nhỉ? Sao trông nó lại cứ ám muội* thế nào ấy?

"Nhẹ đâu mà nhẹ, mặt nhăn thế còn xạo sự được. Thôi coi như giữ mặt mũi cho em, anh sẽ tin theo lời em nói vậy." Nhưng sao Mạnh Khôi lại xuất hiện ở đây nhỉ?

"Sao em lại đến đây, đừng nói là em cũng tham gia đó nha."

"Dạ, anh dùng từ" cũng "chẳng lẽ anh cũng tham gia à?" Mạnh Khôi hỏi tôi, tôi vội vàng giải thích:

"Không phải anh, bạn của anh song ca cùng bạn gái nó cơ." Không biết giọng hát của Mạnh Khôi nghe như thế nào nhỉ? Tò mò ghê.

Tôi bất giác cười nhẹ, Mạnh Khôi đưa tay lên sờ má tôi, tất nhiên theo phản xạ tôi né ra.

"Em xin lỗi, làm anh giật mình à? Tại trên mặt anh dính cái gì đó nên em định chùi đi giúp."

Ơ trên mặt tôi dính gì á? Tôi vội vàng lấy tay chùi mặt, trong lòng vang lên một suy nghĩ:

"Sao lại toàn cho tôi phải đối diện với người tôi thích trong những hoàn cảnh thế này hả trời?"

Mạnh Khôi nhìn tôi cười, lại là nụ cười tỏa nắng. "Anh loay hoay nãy giờ mà vẫn không đúng chỗ, thôi để em giúp cho." Cậu ấy lại đưa tay lên xoa mặt tôi, tất nhiên lần này tôi ngoan ngoãn đứng im.

Vừa xoa, Mạnh Khôi vừa nói: "Tí nữa, em trình diễn anh nhớ đến coi nha. Vì thiếu anh thì công sức em tập luyện sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."

Nói vừa dứt câu, cậu ấy cười với tôi rồi vội vàng bỏ ra ngoài. Rốt cuộc Mạnh Khôi đi vô đây làm gì vậy nhỉ?

Còn tôi, một người chưa kịp "tiêu hóa" hết câu cậu ấy vừa nói, đứng im tại chỗ một hồi lâu, rất nhiều luồng suy nghĩ vụt qua.

"Tên nhóc đó vừa nói gì vậy trời, mình có nghe nhầm không?" Ý Mạnh Khôi là gì vậy? Hóa ra dạo này nhóc ấy bận là do tập luyện, thế còn không có anh thì không còn ý nghĩa là ý gì đây? Rõ ràng là tôi cảm nhận được có gì đó sai sai rồi mà, chỉ là tôi sợ mình ảo tưởng về tình cảm của người ta.

Mặt tôi cũng nóng lên đôi chút rồi, chẳng lẽ lần này tình cảm mình được đáp lại rồi sao? Dẹp chuyện đó qua một bên, gần đến giờ Quang Tuấn diễn rồi, tôi phải ra xem thôi, kệ đi chuyện gì đến sẽ đến.

Nghĩ thế tôi liền vội vàng đi ra khán đài cho kịp màn trình diễn của cặp đôi nhân vật chính. May mắn sao tôi kiếm được một chỗ ngồi gần sân khấu và tôi vừa ngồi xuống thì cũng là lúc hai người kia xuất hiện sau tấm rèm.

Điều kì lạ là dù chỉ có một mình Ánh Dương đánh đàn nhưng hai người đó cùng ngồi trước chiếc đàn piano, sau một lúc thì tôi nhận ra ngồi thế để tiện phát "cơm chó" cho mọi người. À đây không chỉ là phát nữa, đây là bón tận miệng luôn rồi.

Khung cảnh này thật tàn nhẫn với "cẩu độc thân" như tôi. Nhưng phải công nhận một điều là Quang Tuấn hát hay hơn tôi nghĩ đó, vậy mà bình thường ít khi nghe nó hát.

Có điều tôi hơi tiếc là tại sao Ánh Dương không đeo kính áp tròng nhỉ? Cặp kính đó làm giảm đi bao nhiêu sự xinh đẹp của cô ấy rồi. Thế nào sau vụ này cũng có một vài thành phần ghen ăn tức ở, nói xấu sau lưng cho coi, ai bảo người mà cô ấy hẹn hò lại là nam thần của trường chứ.

Trong lúc tôi suy nghĩ miên man thì tiết mục đã kết thúc rồi, tôi cũng vội vàng cùng đám đông kia vỗ tay tán thưởng.

Hết phần của hai người đó thì còn gì thú vị nữa đâu, hay tôi nên đi chỗ khác nhỉ? Nơi này náo nhiệt quá, chả hợp với tôi tí nào. Mà khoan, Mạnh Khôi đã bảo mình phải đến xem cậu ấy, thôi đành nán lại thêm chút vậy.

Qua khoảng chừng hai, ba tiết mục gì đó thì cũng tới lượt của Mạnh Khôi.

"Chào mọi người, tụi em là nhóm đầu tiên đại diện cho năm nhất ạ!" Mạnh Khôi cầm mic nói lời chào với khán giả, đứng bên cạnh cậu ấy là một cô gái, chắc có lẽ là bạn cùng lớp.

Tiếng vỗ tay cũng sắp to bằng Quang Tuấn rồi đấy, nhức đầu thật.

MC của cuộc thi hát thông báo một việc rằng khác với năm hai và ba, nhóm năm nhất sẽ được đặc cách có hai tiết mục. Chả biết là đặc cách hay hành hạ giọng người ta nữa.

Phần trình diễn đầu tiên, Mạnh Khôi cũng cô gái kia song ca một bài tình cảm mà tôi không biết tên. Thực ra tôi cũng chả quan tâm tới bài hát lắm, thứ tôi quan tâm là tương tác giữa hai người trên sân khấu kia cơ. Sau một vài phút tra tấn tinh thần tôi thì cuối cùng cũng kết thúc.

Sao cậu ấy lại nói là không có tôi thì không có ý nghĩ, có người hát chung mà, tôi có là gì đâu mà ý với chả nghĩ chứ. Kêu tôi ngồi đây coi Mạnh Khôi song ca cùng người ta, rồi nghe những người phía sau bàn luận về việc liệu cô gái kia có phải bạn gái cậu ấy không, thật là tàn nhẫn. Không vui tí nào hết, đã thế xung quanh còn ồn ào nữa chứ.

Thế mà hai người đó còn cùng nhau đi vào sau cánh gà nữa, mà chẳng phải còn một tiết mục, sao hai người lại vào trong hết rồi. Không để cho tôi kịp thắc mắc Mạnh Khôi đi ra, cùng với cây đàn guitar trên tay. Hóa ra cậu ấy đi vào lấy đàn, vậy tiết mục thứ hai là chỉ có mình cậu ấy thôi sao?