Chương 19: Hội thi hát (Phần cuối)

Tiết mục thứ hai bắt đầu, Mạch Khôi cầm trên tay cây guitar ngồi xuống chiếc ghế đã được đặt ở giữa sân khấu.

"Chào mọi người, em sẽ trình diễn tiết mục thứ hai, bài" Thinking Out Loud "của Ed Sheeran" Mạnh Khôi ngừng một chút như suy nghĩ gì đó, rồi tiếp tục nói:

"Trước khi bắt đầu thì em có lời muốn gửi đến một người, hi vọng là người đó đang xem và có thể hiểu được những lời này.

I met you in the gloaming

At that time, I played down your appearance

Never thought there would come a day

When I started searching for you, searching for your figure.

We were barely even friends until I understood my feelings

You always compliment me that my smile is so beautiful

But you never know that for me,

Your smile is by far the most amazing thing of all."

(Dịch: Em gặp anh vào một buổi chiều tà

Lúc đấy em đã xem nhẹ sự xuất hiện của anh

Chả bao ngờ đến sẽ có một ngày,

Em bắt đầu kiếm tìm anh, kiếm tìm bóng hình anh

Chúng ta dường như chỉ là bạn, cho đến khi em nhận ra cảm xúc của bản thân.

Anh luôn khen rằng nụ cười của em thật đẹp

Nhưng anh đâu biết rằng đối với em,

Nụ cười anh mới là thứ tuyệt diệu nhất trên hết thảy mọi thứ)

Sau đó Mạnh Khôi nhìn xung quanh như đang tìm kiếm người đó, rồi tầm mắt cậu ấy dừng lại ở phía của tôi, cười một cái.

Hình như cậu ấy tìm ra rồi.

Tôi có thể cảm thấy tim mình đang run lên rồi, nụ cười này so với nụ cười lần đầu gặp cậu ấy có khi còn đẹp hơn.

Tôi đã cố không ảo tưởng nhưng sự việc tới nước này, chẳng phải cũng rõ ràng quá rồi sao? Tôi mà không chịu hiểu thì chẳng phải là đứa ngốc à?

Thân là giám đốc của một công ty lớn và cũng là một người đã từng đi du học thì việc hiểu mấy chữ này đối với tôi cũng không khó gì, nhưng sao lại chọn tiếng anh làm ngôn ngữ để nói vậy trời?

Mạnh Khôi vào tư thế bắt đầu gảy đàn, rồi đưa khuôn mặt lại gần mic cất tiếng hát. Tôi có nghe ra được một đoạn cậu ấy đã đổi lời từ "And baby my heart could still fall as hard at 23" thành "And baby my heart could still fall as hard at this moment". Tôi không khỏi cười thầm, có lẽ do nhóc ấy chưa đủ 23 tuổi chăng?

Bài hát này thực sự là một trong những bài có nhịp điệu lãng mạn nhất đối với tôi, từng câu từng chữ càng khiến tôi quên đi chuyện gì đã xảy ra ở tiết mục trước. Tôi đã biết cậu ấy hát hay nhưng khi nghe bài này tôi vẫn rất bất ngờ, thực sự giọng Mạnh Khôi rất hợp để cover lại bài này đó.

Có một chuyện tôi chú ý là từ đầu đến cuối hình như cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía tôi như muốn xem cho rõ phản ứng của tôi vậy. Nhìn cái gì chứ, rõ ràng là tôi muốn ngất đi luôn cho rồi. Được người mình thích tỏ tình bằng cách này thì còn gì hạnh phúc hơn chứ, trái tim tôi muốn nhảy khỏi ngực luôn mất.

Tôi có nghe vài tiếng xì xầm ở sau lưng nói: "Cậu thấy chưa? Từ đầu đến giờ cậu ấy chưa rời mắt khỏi đây luôn đó. Có khi nào nhìn mình không?"

Hóa ra là mấy cô nhóc năm nhất, một người bạn ngồi kế bên lên tiếng: "Bớt ảo tưởng đi, không nghe người ta nói à? Lời nói khi nãy và cả bài hát này chắc chắn là dành cho một người nào đó."

Tôi ngồi ở dưới cảm thấy có chút nhột. Ngại ghê, hình như cậu ấy nhìn tôi đấy. Đồng thời, cũng có chút tự hào, giữa đám đông nhưng người duy nhất cậu ấy nhìn là tôi, người cậu ấy muốn nói những lời đó cũng là tôi. Nghĩ tới đây tôi không khỏi mỉm cười nhẹ.

Sau khi hát xong thì Mạnh Khôi cúi đầu lịch sự chào mọi người và MC, vừa định đi vào thì bị MC cản lại.

"Ai da, hoàng tử của năm nhất có thể tiết lộ một chút về người mà khi nãy cậu nói không? Có phải là cô gái khi nãy không?" Theo tôi nhớ "hoàng tử" là biệt danh được lan truyền trong trường dành cho Mạnh Khôi, "nam thần" là của Quang Tuấn.

"Hoàng tử gì đâu chứ? Em đâu có dòng dõi hoàng tộc gì đâu." Nhưng nhìn cậu giống hoàng tử, đó là suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu tôi.

"Còn người mà em nói thì đó là bí mật nha, không phải là cô bạn cùng lớp của em đâu, chúng em chỉ hợp tác để đem đến tiết mục cho mọi người thôi." Mạnh Khôi nháy mắt một cái, bình tĩnh cúi đầu, lịch sự chào trước khi đi vào.

Bên dưới thì không được bình tĩnh lắm, ôi lại ồn ào la hét nữa rồi. Còn phía MC hơi đứng hình trong giây lát nhưng cũng vẫn tiếp tục dẫn chương trình như chưa có gì xảy ra. Cũng chuyên nghiệp ghê.

Tôi đứng lên rời đi, hình như cũng không còn gì để coi nữa rồi. Thế là tôi định đi kiếm Mạnh Khôi nhưng ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng hội trường, tôi đã bị một cánh tay bắt lấy, kéo tôi về phía chủ nhân của nó.

Ai mà lại chơi trò tập kích bất ngờ này thế nhỉ? Nhìn lên thấy mặt của Mạnh Khôi đang đập vào mắt tôi.

"Em sao lại ở đây?"

"Sao em lại không thể ở đây chứ?"

"Ờ thì không có sao nhưng mà khi nãy.." Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị ngón tay cậu ấy chặn môi lại.

"Suỵt, để em nói cái này, tối nay tám giờ anh có thể đến nhà em được không?" Êy, câu này là ý gì chứ, sao não tôi lại tối ôm thế này?

"Ý em là sao, em định làm gì?" Thấy tôi lo lắng, như hiểu rõ ý tôi muốn nói là gì Mạnh Khôi bật cười rồi nhẹ nhàng nói:

"Em không làm gì anh đâu? Chỉ là muốn cho anh một chút bất ngờ thôi." Nhóc ấy lại thần thần bí bí rồi.

Chưa kịp hỏi Mạnh Khôi câu nào về những lời khi nãy và bài hát thì cậu ấy đã bỏ đi.

"Nhớ những lời em nói, nhất định phải đến đó. Em sẽ đợi cho đến khi nào anh tới đó"

Ơ cái thằng nhóc này, không cho tôi một lời giải thích, không cho tôi hỏi, cũng chả cho tôi từ chối, cứ thế ép tôi thôi à. Cái tên nhóc ngang ngước này, thấy tôi chiều, lúc nào cũng đồng ý nên sinh hư rồi.

Lần này không thèm đến, để đợi cho mòn mỏi luôn, cái tội không cho người ta trả lời.

Sau khi thấy bóng lưng của Mạnh Khôi khuất hẳn tôi liền chạy đi kiếm thằng bạn thân của tôi, mặc dù tôi nghi là nó đang liếc mắt đưa tình với Ánh Dương rồi.

Trên đường đi, tôi bất ngờ đυ.ng phải một người, cú va chạm khá mạnh khiến tôi đứng không vững nhưng may mắn là vẫn giữ thăng bằng được. Còn người đối diện tôi thì không may mắn như vậy.

Người đó ngã dập mông đúng nghĩa luôn, ngồi dưới đất nhưng tôi có thể thấy tay cậu ta xoa xoa mông chắc có lẽ vì đau. Tội nghiệp ghê, cú đó chắc cũng thốn lắm. Thấy người ta té đau thế, tôi cũng không thể bất lịch sự mà bỏ đi được, dù sao cũng không vội gì.

Tôi đưa tay về phía người đối diện, ý muốn đỡ cậu ta lên nói: "Cậu có sao không?"

Trong vòng vài giây tôi đã thấy trên ánh mắt của người phía trước xuất hiện một tia lửa giận, cậu ta mở miệng định nói gì đó.

Hình như muốn chửi tôi.

Thế nhưng khi quay lên nhìn mặt tôi thì ánh mắt đó đã thay đổi, nắm lấy tay tôi đang đưa ra rồi đứng lên.

"Cảm ơn cậu, tôi không sao." Cậu ta nói với tôi như thế.

Đứng lên mới thấy cậu ấy nhỏ con thật, thảo nào va phải tôi liền ngã sóng soài. Nhìn kĩ thì cậu nhóc này có ngoại hình cũng khá đẹp, giống những người trước đây tôi đã cặp, cũng như mấy người mà tôi đã có quan hệ không được lành mạnh cho lắm. Là kiểu gương mặt xinh đẹp, ngoại hình nhỏ nhắn.

Hay nên nói là kiểu "tiểu mỹ thụ" trong tiểu thuyết nhỉ?

Ờ thì thực ra tôi cũng có coi một vài bộ truyện đam mỹ nên tôi cũng biết sơ sơ.