Chương 17: Hội thi hát. (P2)

Sau đó Quang Tuấn quay lưng lại, tôi tưởng nó sẽ đi ra khỏi bàn cơ, nhưng không. Nó dừng lại khoảng một phút. "Suy nghĩ xong rồi." Tôi còn chưa kịp đau buồn nó đã nghĩ thông rồi sao?

"Có vậy thôi à? Nhanh thế." Tôi bất ngờ nhìn nó.

"Chứ mày muốn sao, bình thường thôi mà. Đúng ra thì tao cần thời gian để suy nghĩ và chấp nhận cơ." Quang Tuấn im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: "Nhưng tao đã suy nghĩ rất nhiều từ ngày hôm đó rồi, lúc đầu cũng khá khó chấp nhận đó nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng chả có vấn đề gì, mày vẫn là bạn tốt của tao mà, mày thích ai cũng đâu quan trọng." Hóa ra đơn giản đến vậy à?

Có lẽ tôi của mấy năm trước cũng nên cho đám bạn một cơ hội, biết đâu bọn nó thực sự cần một ít thời gian để suy nghĩ thì sao? Có khi nào việc tôi cắt đứt rồi biến mất không nói một lời đã khiến tụi nó cảm thấy có lỗi không? Hay ngược lại.

Lúc đó tâm lý tôi cũng không vững lắm nên quyết định cũng khá vội vàng nhưng lỡ "đâm lao thì phải theo lao". Thế nên đến khi tôi trở về thì chả còn ai làm bạn, cô đơn đến mức dần quen với nó, dần chấp nhận và cảm thấy thoải mái hơn khi một mình.

Đến tận lúc xuyên vào đây, tôi mới nhận ra, lúc đó tôi đã sai. Cảm giác một mình thực ra chả khiến tôi dễ thở hơn tí nào, chỉ là tôi cố đánh lừa bản thân mình mà thôi.

"Tao còn tưởng mày phải thấy tao kinh tởm các thứ, rồi tao phải khóc đau buồn các kiểu chứ. Ai ngờ nhanh gọn lẹ vậy?" Tôi dần thoải mái hơn, nở một nụ cười rồi đùa với nó.

"Thời đại nào rồi mày ơi. Tao có cổ hủ đến thế, mày là gay chứ có phải mày ở dơ hay có bệnh mà kinh tởm gì, với lại mày đừng có khóc." Nghe Quang Tuấn nói thế tôi còn tưởng nó tốt lành gì. "Cái đấy mới tởm đấy, tao không quen, tưởng tượng đã nổi hết cả da gà." Bạn bè, cái thằng này.

Tên nam chính này không nghiêm túc được một phút nữa, thế mà lại cười như thằng ngốc rồi.

"Mày là cái gì mà tao phải khóc chứ, đừng đề cao bản thân quá" Tôi cười khinh bỉ nhìn nó.

"Ờ thì không, mới nãy đứa nào nói phải khóc gì đó mà." Quang Tuấn lấy tay che miệng bắt đầu cười đểu tôi.

"Thôi bỏ qua đi, nhưng làm sao mày biết tao thích nhóc ấy, bộ tao thể hiện rõ lắm à?" Nếu tên ngốc như Quang Tuấn còn nhìn ra được thì có khi nào nhóc ấy đã biết rồi không? Chán thật mình muốn giấu tình cảm vào trong mà sao lại thành ra thế này.

"Tao cũng không biết nữa, chắc có lẽ vì tao tinh tế ấy. Đùa thôi, thực ra mày không thể hiện ra cảm xúc quá nhiều nhưng mà tao để ý là khi mày ở bên nhóc ấy trông mày thoải mái hơn so với mọi người, cảm thấy mày thể hiện nhiều cảm xúc hơn. Một phần là linh cảm tao tốt nữa, đoán phát trúng ngay quá đỉnh" Quang Tuấn lại bắt đầu ra vẻ mình giỏi rồi đấy.

Tôi đưa tay ra đánh nó một cái cho bỏ tức. "Mày lên mặt với ai đó, đừng quên tao là người giúp mày nha."

"Rồi em xin lỗi anh, được chưa? Thế mày có định nói ra không hay là cứ giấu trong lòng." Quang Tuấn hỏi một câu hỏi mà tôi đã suy nghĩ rất lâu vẫn không có câu trả lời nhưng đa phần cảm giác bên trong tôi là không muốn.

"Tao không biết, mày cảm thấy tao có hy vọng không?" Tôi hỏi nó dù trong lòng tôi gần như đã có câu trả lời.

"Ai mà biết đâu, tao cũng chưa tiếp xúc nhiều với nó nhưng có lẽ nó là kiểu với ai cũng tốt hết, khó đoán lắm." Quang Tuấn nhún vai, lắc đầu.

"Mặc dù tao cảm thấy nó cũng có gì mờ ám lắm nhưng mà tao không dám nghĩ nhiều, sợ mình ảo tưởng." Tôi thở dài nói bằng giọng nặng nề.

Quang Tuấn quay qua, tôi cảm thấy mắt nó sắp phát sáng được rồi. "Vụ gì mờ ám, kể tao nghe thử, coi thử tao giúp được gì không?" Hình như tôi biết ý đồ của nó là gì thì phải.

"Lúc đầu, tao nghĩ mày nhiều chuyện nhưng có vẻ không phải. Mày muốn giúp tao để sau này tao lôi vụ giúp mày với Ánh Dương thì mày có cái để đáp lại, phải không?"

"Làm gì có nè, tao là bạn tốt nên tao muốn giúp mày thôi." Gương mặt không hề nghiêm túc này đang muốn chứng minh thứ gì đây.

Tôi đưa tay lên dọa nó. "Tin tao kí đầu mày không? Thôi tao hết muốn tâm sự với mày rồi, đi ra đi."

"Ơ kìa, tao đùa tí, làm gì căng vậy? Tao thấy mày nói thế nên hùa theo thôi, thật ra tao cũng có ý định đó." Tôi giơ tay lên định đánh nó, thấy thế nó vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà tao muốn giúp mày thật mà."

Tôi hạ tay xuống, thở dài. "Thôi được rồi, không đùa nữa. Nếu mày muốn nghe thì tao kể cho."

"Vậy trả lời tao đi, nó làm gì để mày nghi ngờ?" Quang Tuấn hỏi tôi.

"Cũng chả có gì chỉ là đôi khi tao cảm thấy trong lời nói của nó cũng có ý gì đó ấy, cảm giác như nó đang thử xem tao có thích nó không?" Tôi nhớ lại câu nói ngày hôm ấy ở nhà của Mạnh Khôi.

"Rồi mày trả lời sao, có cho nó biết không?"

"Ờ thì, tao né và lơ đi. Coi như là nó nói đùa." Quang Tuấn cười nhìn tôi một cách bất lực.

"Chả biết đứa nào thích đứa nào nữa? Mà còn dấu hiệu gì nữa không?"

"Đôi khi tao cảm thấy ánh mắt nó nhìn tao cũng có chút gì kì kì nhưng mà tao sợ là tao mơ tưởng." Tôi gãi đầu, nói mấy cái này cũng ngại ghê.

"Mày suy nghĩ nhiều quá nhỉ? Có sao đâu, mình còn trẻ mà cứ thử xem." Quang Tuấn đánh mạnh vào lưng tôi.

"Đánh muốn bay luôn phổi tao, thằng này." Tôi cũng đánh vào lưng nó một cái mạnh tương tự. "Thôi được rồi, tao sẽ nghe theo mày khuyên vậy, tuổi trẻ mà mắc sai lầm tí cũng chẳng sao."

"Dù sao tỏ tình cùng lắm thì mất tình bạn thôi." Quang Tuấn nhìn tôi cười, mỗi lần nhìn nó cười kiểu đó tôi lại muốn tát cho nó một cái.

"Thu cái nụ cười đó vô đi, không là quýnh lộn đó nha."

"Làm như tao sợ mày lắm, được rồi thu thì thu." Tự nhiên nó im lặng rồi suy nghĩ cái gì đó.

"Tao định nói cái này, mà không biết nên nói không?" Tôi nhìn mặt Quang Tuấn là đã cảm thấy có mùi gì đó nguy hiểm ở đây nhưng tôi vẫn tò mò.

"Cái gì? Nói nghe thử thứ gì mà không nên nói."

"Ừm.. thì mày là bạn tao nên tao chỉ muốn nói là mày phải ở" trên "nha." Tôi ngơ ngác nhìn nó, nó nói gì vậy, tôi có nghe nhầm không? Ai dạy mày mấy cái đó vậy, Quang Tuấn ơi.

"Trên gì? Mày nói với tao là ý mày nói không phải là ý tao đang nghĩ đi. Ai đầu độc mày vậy?" Nếu như tôi hiểu đúng thì cũng chả sao, vì từ trước đến nay tôi vẫn "trên" mà còn sắp tới thì không biết, chuyện tương lai ai mà nói trước được.

"Thì nó đúng ý mày đang nghĩ đó, tao đoán thôi chứ ai mà đầu độc tao được."

"Chắc là" trên "tao không biết được tương lai sẽ thế nào nhưng nhóc ấy trông cũng đáng yêu mà chắc không sao." Thằng này cũng hay ghê, nói chuyện tự nhiên thế. Chấp nhận cũng nhanh mà bàn mấy thứ này cũng nhanh nữa.

"Đáng yêu, mày đùa với tao à? Thằng đó có gì là trông đáng yêu vậy?" Quang Tuấn nhìn tôi bằng một ánh nhìn hoài nghi.

"Chứ tao thấy nó thế không đáng yêu thì là gì?" Tôi cũng nhìn lại nó bằng một ánh mắt giống như vậy.

"Cho dù mày nói tính cách hay ngoại hình của nó đi nữa thì tao cũng chả thấy có chút gì gọi là đáng yêu cả, nhỏ tuổi mà còn cao hơn tao một tí." Hóa ra Quang Tuấn cay vụ đó à, thực ra thì tôi cũng hiểu cảm giác đó lắm, tên nhóc này ăn gì mà cao thế không biết.

Tôi chưa kịp nói gì thì nó đã tiếp lời. "Mà thực ra tao cũng chả cảm thấy tính cách nó có gì đáng yêu, còn có chút gian gian sao ấy."

"Tao chả biết, có thể là" tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ", do tao thích nó nên thấy nó tuyệt thôi."

"Sai rồi, vì mày phải thấy nó tuyệt nên mới thích nó chứ." Thực ra Quang Tuấn nói thế cũng đúng. Tôi không biết nói gì nên im lặng, có lẽ thấy không khí hơi yên tĩnh nên nó đành phải trở thành người xóa đi sự căng thẳng này.

"Thôi bỏ qua đi mày, mình làm thứ khác đi, câu chuyện nó bắt đầu tào lao rồi." Nó lắc đầu đứng dậy đi lấy máy mấy điện tử tay cầm ra. "Chơi không? Xả hơi cuối tuần."

"Ừ, chơi thì chơi." Nói rồi, tôi nhận lấy cái tay cầm nó đưa tôi.

Hai đứa tôi cùng nhau chơi điện tử cho đến tối, khi mấy đứa cùng phòng về lại trường.

"Cho tụi tao tham gia với, sao chơi không rủ?" Mấy đứa tụi nó nhào vô ăn vạ các kiểu.

"Vô ngồi, chơi thì chơi, không chơi thì thôi." Tôi nói rồi bọn nó cũng vội vàng vào ngồi tham gia nhưng đôi mắt của kẻ già này sắp mệt xỉu rồi, định nghỉ thì tụi nó lại vào. Lại phải chơi tiếp thôi.