Chương 16: Hội thi hát. (P1)

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ sinh nhật của Quang Tuấn và nó càng ngày càng trở nên bám người yêu một cách quá đáng. Lúc trước, nó còn nhắn tin qua điện thoại, bây giờ thì một ngày đi gặp Ánh Dương phải trên hai lần mới chịu nỗi. Dòng chữ kế bên nó cũng thay đổi theo từng ngày, có vẻ là càng ngày càng tăng nhanh thì phải, mới đây đã lên chín mươi phần trăm rồi, đúng là giai đoạn tình yêu nồng nhiệt có khác.

Còn mối quan hệ giữa tôi và Mạnh Khôi cũng ngày càng thân thiết, chiều thứ Bảy tuần nào bọn tôi cũng dành thời gian cho nhau. Mặc dù, tôi không hiểu rõ ràng bạn của nhóc ấy đã chia tay với bạn gái rồi, sao vẫn cần tôi chơi cùng nhỉ?

Tua đến hôm nay là một ngày Chủ Nhật buồn chán, tôi đang ngồi trong phòng với Quang Tuấn nhưng nó chỉ cắm mặt vào điện thoại nhắn tin chả nói lời nào. Thực ra, bình thường là nó đã hẹn Ánh Dương đi chơi rồi nhưng hôm nay Ánh Dương phải về nhà đón sinh nhật em, thế là giờ mới ngồi nhắn tin thế đấy. Mấy đứa cùng phòng kí túc cũng về nhà cả rồi, kèm theo cái lạnh của mùa đông nữa nên không khí trong phòng cứ ảm đạm thế nào ấy.

Mấy hôm nay, Mạnh Khôi cũng bận nữa, ngoại trừ gặp hôm thứ Bảy ra, ngày nào rủ nhóc ấy đi chơi đều từ chối hết. Tôi còn tưởng cậu ấy có bạn gái cơ nhưng hỏi ra thì có vẻ không phải, làm gì mà thần bí thế không biết.

"Ê Hữu Đạt, mày biết thứ Tư tuần tới là ngày gì mà trường mình cho nghỉ không?" Đột nhiên Quang Tuấn quay qua nói chuyện với tôi.

"Ngày gì? Tao không biết." Thứ Tư tuần sau là ngày gì nhỉ? Thời gian này.. hội thi hát thì phải.

"Hội thi hát đó mày, ngày truyền thống của trường mình để chọn ra người đại diện trường đi thi với các trường khác." Công nhận tác giả của bộ truyện này cũng sáng tạo ra nhiều thứ thú vị thật.

"À, tao quên mất. Sao có chuyện gì, mày định tham gia à?" Tôi nhớ theo cốt truyện gốc của tiểu thuyết thì Quang Tuấn và Mạnh Khôi đều sẽ lên hát để bày tỏ với Ánh Dương. Tất nhiên người mà nữ chính chú ý thì chỉ có nam chính thôi, thế là hai người đến với nhau.

Nhưng bây giờ Ánh Dương và Quang Tuấn đã yêu nhau rồi, còn Mạnh Khôi thì vẫn chưa gặp Ánh Dương, thế thì hát tỏ tình với ai?

"Tao và Ánh Dương định cùng nhau trình diễn. Cô ấy sẽ đàn piano và bọn tao song ca với nhau." Tưởng tượng khung cảnh đó chắc hẳn lãng mạn lắm, hai đứa này đã quen nhau rồi mà cứ thích tung "cẩu lương" thế.

"Bọn bây đã luyện tập chưa? Quyết định được bài nào rồi?" Cũng tò mò ghê, thế này thì câu chuyện đã thay đổi sang một hướng khác rồi, không biết sẽ thế nào.

"Bài này nè." Quang Tuấn cầm điện thoại mở bản piano của bài "Nothing Gonna Change My Love For You" cho tôi nghe.

"Được đó mày, bài này lãng mạn, phù hợp cho hai đứa phát" cơm chó ", bản piano cũng nhẹ nhàng nữa. Duyệt, tao mong chờ phần trình diễn song ca của mày và Ánh Dương lắm nha." Bài này mà hát thì tôi lại tưởng mình đang dự đám cưới của bọn nó mất.

Tự nhiên tôi lại muốn trêu Quang Tuấn: "Mày hát có được không đó? Có khi nào lên phá buổi diễn không?" Mặc dù tôi đã biết trước trong truyện thì Quang Tuấn hát hay nhưng mà coi như tôi chưa biết đi.

"Thằng này, mày bớt tạo nghiệp đi được không? Bỏ cái tật đó đi, chứ cứ như thế thì bao giờ mới có bồ được?" Quang Tuấn vỗ vai tôi.

"Bỏ cái tay ra đi, mày đừng tưởng có bồ rồi thì muốn nói gì nói. Nên nhớ tao là người giúp mày đó, mày phải biết ơn tao mới đúng." Tôi gạt tay Quang Tuấn ra.

"Làm gì quạu thế, đừng nói tao đùa mà trúng thật nha. Thất tình hả mày?" Quang Tuấn cười gian nhìn tôi.

Tôi quay lại nhìn nó bằng một ánh nhìn khinh bỉ.

"Mày nói cái gì vậy? Điên à? Tao mà phải thất tình vì ai được chứ, có ai mà tuyệt vời vậy sao?"

"Nè, mày đừng tự nâng bản thân lên cao quá nghe chưa, té đau đó."

Tôi chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ cũng đang buồn lắm. Tôi nhìn nó thở dài rồi nói: "Mày được người mày yêu đáp lại là may mắn quá rồi còn gì? Còn chưa phải đơn phương ai bao giờ mà đã gặp được tình yêu của đời mình rồi."

Quang Tuấn bất ngờ nhìn tôi, sau đó bắt đầu cười vào mặt tôi: "Thế mà nói không, mày diễn cũng hay đó, chút nữa thì tao tin rồi. Thất tình thì nói thất tình đi, còn mặt với chả mũi."

Tôi đưa tay ra chặn mặt Quang Tuấn lại để nó đừng cười nữa, tôi cũng thấy quê lắm chứ bộ.

"Im cái miệng mày lại đi. Chả hiểu sao Ánh Dương có thể yêu cái đứa ghẹo gan như mày nữa."

"Rồi, rồi, tao sẽ đứng trên cương vị của một người bạn tốt hỏi mày. Ai? Là ai đã làm bạn tao buồn? Mày có thể tâm sự với tao nè." Quang Tuấn nhìn tôi nói một cách nghiêm túc.

"Thôi được rồi, thực ra là cũng không hẳn là tao thất tình hay đơn phương, chỉ là tao đoán thế thôi." Tôi thở dài ngồi xoa xoa ly nước ấm trước mặt.

"Mày chưa thổ lộ sao biết được, thằng này. Không sao, còn cơ hội." Nó choàng tay qua vai tôi rồi nói tiếp: "Nếu không được thì cố quên đi thôi, mày còn có bọn tao mà, sẵn sàng bên mày lúc buồn." Nói rồi nó cười với tôi.

Tôi cũng muốn cười lại, cơ mà cảm xúc trong lòng tôi lúc này quá nặng, nó khiến cho cơ mặt của tôi cũng không thể nhấc lên được.

Cảm xúc của tôi thế này là vì tôi muốn nói cho Quang Tuấn sự thật rằng tôi thích nam nhưng đồng thời tôi cũng sợ, sợ rằng liệu nó có chấp nhận tôi không? Liệu nó có xa lánh tôi không? Liệu tôi có thể chịu đựng cảm giác người đã giúp đỡ mình kể từ ngày đầu tiên xuyên đến thế giới này, người mà tôi đã coi như một đứa bạn tốt nhìn mình bằng một ánh mắt khinh bỉ, kì lạ không?

Tôi không biết nữa. Cũng bởi vì không biết trước kết quả nên tôi không dám thử, tôi sợ mất, mất đi thứ tình bạn này như tôi đã từng.

"Tao.. tao không thể nói cho mày biết đó là ai được." Tôi ấp úng nói, có thể nghe được giọng tôi lúc này có chút run rẩy.

"Đó là người tao đã từng gặp phải không?" Đột nhiên Quang Tuấn nói làm tôi giật mình.

"Đúng là người mày biết nhưng mà ý mày đang nói ai vậy?"

"Có phải là thằng nhóc năm nhất không?" Giọng nói nó trở nên nghiêm túc, không còn một tí bông đùa nào cả.

Sao nó lại biết chứ? Tôi tưởng mình giấu kĩ lắm mà, cảm xúc của tôi thể hiện rõ ràng thế sao? Quả nhiên là tôi diễn không giỏi mà, từ ngày đầu đã thế rồi.

"Ừ thì đúng, rồi mày thấy sao?" Tôi không biết nó sẽ phản ứng thế nào nữa nhưng nó đã nói thế thì tôi không thể giấu được nữa, tôi không giỏi nói dối đâu.

"Cho tao thời gian suy nghĩ đi." Sau đó nó quay mặt đi, còn tôi thì chết lặng. Chẳng lẽ mọi thứ lại lặp lại lần nữa sao, tôi không muốn đâu, biết thế thà tôi đừng nói.

Ở thế giới thật cũng vậy, một ngày trước khi đi du học, tôi quyết định sẽ thú nhận xu hướng tính dục* cho bọn bạn thân nhất với mình. Nhưng thứ tôi nhận lại là gì?

Cũng là một câu nói: "Tao chưa thể chấp nhận được, mày cho tao thêm thời gian được không?" Thời điểm đó thì làm gì còn thời gian nữa, thế nên tôi quyết định cắt đứt mọi liên lạc với bạn cũ và làm lại mọi thứ từ đầu ở một đất nước xa lạ.

* * *

*Xu hướng tính dục thì chắc mọi người ai cũng biết nhưng mình chỉ muốn lưu ý cho một vài người chưa rõ thì "xu hướng tính dục" khác với "xu hướng tìиɧ ɖu͙©" nha.