Chương 11: Ngực cô ta là giả, của em mới là thật

CHƯƠNG 11: Ngực cô ta là giả, của em mới là thật

Nhờ lời cổ vũ của bạn tốt, Úc Cẩm dũng cảm mà thực hiện bước đầu tiên, tìm hiểu thói quen sinh hoạt hiện tại của Tô Tranh.

Bạn tốt giúp cô đặt lịch khám ở phòng bệnh của Tô Tranh , Úc Cẩm đến tuổi này, lại đi trêu chọc người khác, vẫn cảm thấy thật quỷ dị.

Tuy nói là thích, nhưng ở một mình lâu như vậy, cô đã quen với rất nhiều chuyện, sinh bệnh tự mình chịu, xảy ra chuyện tự mình giải quyết.

Cô sinh hoạt đều chỉ có một thân một mình, nam nhân đối với cô chỉ là trói buộc.

Nhưng thời điểm gặp lại Tô Tranh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hormone trong cơ thể đang rục rịch, du͙© vọиɠ đã lâu đang kêu gào.

Bạn tốt đẩy cô vào cửa phòng bệnh, Tô Tranh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: “Không thoải mái?”

Bạn tốt dùng tay chọc chọc sau eo cô, cô gật đầu nói: “Có chút, thuốc lần trước anh đưa em không cẩn thận làm mất.”

Cái này là sự thật, cô không nói dối, lần trước không cẩn thận để quên trên xe.

Thực tập sinh tiếp nhận sổ khám bệnh của cô, nói cần đo huyết áp cho cô, Tô Tranh duỗi tay qua, nhân tiện nói với thực tập sinh: “Để tôi, cô đi ăn cơm đi.”

Nội tâm thực tập sinh tràn ra một vạn câu chửi thề, nam thần hệ cấm dục lại biểu hiện rõ ràng như vậy, chị gái nhỏ lớn lên đúng là rất xinh đẹp, nhưng cũng không cần rõ ràng như vậy đi.

Bạn tốt ở lại làm bóng đèn cảm thấy có chút không thú vị, cô ấy cùng thực tập sinh nói: “Này gần đây có cái gì ăn sao, tôi không ăn sáng có chút đói bụng.”

Thích mỹ nữ không nhất định là nam nhân, cũng có thể là các em gái, thực tập sinh thấy bạn tốt lớn lên xinh đẹp, tung tăng mà dắt bạn tốt đi ăn cơm.

Úc Cẩm cuốn tay áo lên, Tô Tranh nhìn nói: “Cởϊ áσ lông vũ.”

Anh nói lời này thực bình tĩnh, Úc Cẩm hai tai lại nóng lên, anh đo huyết áp cho cô rồi hỏi một số câu theo quy định, sau đó kê đơn thuốc.

Sau đó liền không có sau đó.

Toàn bộ quá trình không đến mười phút, Úc Cẩm tưởng Tô Tranh lãnh đạm như vậy, có khả năng là đã bị cô xúc phạm, hoặc là đã có bạn gái.

Tô Tranh muốn tan tầm, cô nhéo sổ khám bệnh hỏi: “Cái kia, em có thể thêm WeChat của anh không?”

“Ân?” Động tác cởϊ áσ blouse trắng tạm dừng lại.

Úc Cẩm mấy năm nay rất ít tiếp xúc với nam nhân, trừ khi liên quan đến công việc, bên cạnh cô không có bất kỳ nam nhân nào.

Hơi thở nam tính trên người Tô Tranh truyền tới mũi, cô có hơi xúc động.

Cô nỗ lực bình phục tâm tình của mình nói: “Tiện cho việc em hỏi về thuốc điều trị, có thể không ?”

Tô Tranh ngẩn ra, móc di động trong túi ra, mã QR hiện ra trước mắt Úc Cẩm, ảnh đại diện vẫn như xưa chưa thay đổi.

Cô không thấy được chính là trong khung chat Tô Tranh vẫn giữ lại lịch sử trò chuyện.

Cô thấy ngượng ngùng khi trước mặt Tô Tranh xem anh như bạn bè, chỉ có thể nói cảm ơn liền nói phải đi lấy thuốc.

Đứng chung một thang máy xuống lầu, lúc đến lầu 3 đột nhiên có một dống người cao lớn bước vào, thang máy vốn trống trải chợt trở nên chật hẹp.

Eo Úc Cẩm đâm vào trong lòng ngực quen thuộc nào đó, không khí lưu thông không tốt, cô có chút choáng váng đầu óc.

Tô Tranh thanh âm nhẹ nhàng: “Không thoải mái?”

Úc Cẩm không ăn sáng, vừa đói lại choáng, cô đỡ lấy vách tường thang máy nói: “Có chút choáng.”

Tô Tranh nhìn môi cô trắng bệch : “Không ăn sáng?”

Úc Cẩm ngượng ngùng gật đầu, trước kia lúc đi học vì ngủ nướng, cô luôn không có thời gian ăn sáng, đều là anh mang tới trường cho cô, sau đó tiết tự học buổi sáng, anh đọc sách cô ăn cơm.

Từ lầu 3 đến lầu một khoảng cách rất gần, có lẽ do thấy khó chịu, cô cảm thấy dài như qua một thế kỷ.

*

Úc Cẩm ngồi đối diện Tô Tranh, anh vào cửa hàng cơm bình dân mua cơm cho cô.

Bạn tốt gửi tin nhắn cho cô, nói là cô ấy cùng thực tập sinh của Tô Tranh đến cửa hàng K, cô có thể yên tâm mà dũng cảm hành động.

Bạn tốt nói cho cô biết thực tập sinh nói Tô Tranh thích Úc Cẩm, còn khẳng định trăm phần trăm.

Úc Cẩm nhìn nam nhân đối diện uống nước ấm, không cảm nhận được 1% thích.

Cô nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn anh mời em ăn cơm.”

Tô Tranh bưng ly nước lên nhấp môi, buông ly nói: “Nếu là bác sĩ Tô, thì cũng không phải miễn phí, 30 đồng tiền một phần.”

Úc Cẩm: “...”

Cô chuyển qua cho anh 30 đồng tiền, đã nhận.

Tô Tranh hoàn mỹ giúp Úc Cẩm hiểu được cái gì gọi là lúc yêu thì cô có muốn sao trên trời cũng lấy cho cô, khi không thích cô thì ngay cả cơm cũng không mua cho cô.

Buổi tối bạn tốt hỏi Úc Cẩm có phải đã bắt được Tô Tranh.

Úc Cẩm trả lời ba chữ, nghĩ nhiều rồi.

Tường WeChat của Tô Tranh đa phần đều là tuyên truyền về bệnh viện, hoặc là chia sẻ khoa học kỹ thuật.

Nếu không phải cô thêm WeChat của anh, cô sẽ cho rằng đây là phòng kin doanh đi.

*

Cô cùng bạn tốt đi tắm suối nước nóng, tay vừa mới gửi cho anh liên tiếp mấy tin nhắn, cô liền thấy xuất hiện thông báo nhắc nhở bạn học cao trung Lữ Phương Phương nhắn lại, luận văn viết không tồi a.

Bạn tốt thấy bộ dáng tức giận của cô, hỏi cô làm sao vậy.

Úc Cẩm cảm thấy Tô Tranh có lẽ thật sự có người thích, Lữ Phương Phương hồi cao trung từng thích Tô Tranh, còn thổ lộ với anh, toàn khối đều biết cô ta thích Tô Tranh thích đến không kiềm được.

Úc Cẩm buồn bã khổ sở, thở dài nói: “Nếu không liền tính, mình trước kia thương anh ấy như vậy. Anh ấy có phải mắc hội chứng Stockholm, tình cảm lại không thể ăn được, mình ở vậy cũng khá tốt.”

Bạn tốt lại nói không thể bỏ cuộc, thực tập sinh cũng nói Tô Tranh tuyệt đối là thích Úc Cẩm.

Cứ như vậy, Úc Cẩm lại tới phòng khám của Tô Tranh.

Đυ.ng phải Lữ Phương Phương , Úc Cẩm thật sự muốn chạy trốn, bạn tốt đè cô lại, đẩy cô vào phòng khám bệnh.

Lữ Phương Phương hiện tại xinh đẹp hơn so với trước kia, gầy hơn nhiều, da trắng chân dài, bệnh nhân Úc Cẩm nhìn thật thảm, makeup lên mới có chút khí sắc, so với Lữ Phương Phương trước mặt có hơi kém cỏi.

Cô nghe Lữ Phương Phương nói buổi tối muốn cùng Tô Tranh ăn cơm, trong lòng toan khó chịu.

Cảm thấy mình tự làm tự chịu, khi người ta thích mình, lại liều mạng đẩy ra, chờ đến khi người ta không thích, lại chết không biết xấu hổ mà theo đuổi kịch liệt.

Tô Tranh bình đạm mà nhìn Úc Cẩm, rồi nói: “Buổi tối có thời gian sẽ tới.”

Hướng Úc Cẩm chỉ chỉ vào ghế, Úc Cẩm ngoan ngoãn mà ngồi vào ghế, anh hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”

Cô nói: “Chỗ nào cũng không thoải mái.”

Sau khi Tô Tranh dùng ống nghe xong tỏ vẻ thân thể Úc Cẩm khôi phục rất tốt, Úc Cẩm đột nhiên bắt lấy tay anh hướng lên ngực: “Trái tim có chút đau, làm sao bây giờ?”

Tô Tranh bất động thanh sắc mà rút tay mình về, đem ống nghe bệnh đặt bên cạnh bàn, tầm mắt trở lại trên màn hình máy tính: “Chụp X-quang trái tim rồi xem kết quả đi.”

“Tô Tranh, anh không thích em sao?” Úc Cẩm ủy khuất mà nhìn anh.

Tô Tranh nhìn giám đốc ở bên ngoài phòng bệnh, hạ giọng nói: “Tôi đang làm việc.”

Cô như cũ chưa từ bỏ ý định: “Anh thích Lữ Phương phương?”

“Bệnh nhân tiếp theo.”

Úc Cẩm chợt che lại ngực hừ kêu: “Thật đau, nếu không anh lại nghe một chút đi.”

Ngoài cửa bác gái đang nghỉ chân, Tô Tranh bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, cầm lấy ống nghe trên bàn tiến vào trong quần áo cô, cô dùng thanh âm hai người nghe được nói: “Ngực em mềm hay không mềm?”

“Ngực Lữ Phương Phương là giả, cô ta làm ngực.” Cô lại nói.

Tô Tranh hai tai đỏ lên, trên mặt vẫn rất nghiêm túc: “Không có vấn đề lớn gì, cô đi làm siêu âm, chờ có kết quả mang đến cho tôi xem.”

Cô tiếp nhận đơn kiểm tra, ngón tay xẹt qua mu bàn tay anh, cười nói: “Cảm ơn bác sĩ Tô, chờ chút sẽ quay lại đây.”