Chương 10: Tin nhắn

CHƯƠNG 10: Tin nhắn

Úc Cẩm nằm trên giường xử lý công việc, Tô Tranh đẩy máy điện tâm đồ vào, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi nhiều đối với bệnh tình của cô sẽ tốt hơn .”

Cô đem máy tính đặt lên, cười cười hỏi: “Bác sĩ Tô, khi nào tôi có thể xuất viện?”

Anh đâu vào đấy mà đem các loại thiết bị dán lên người cô nói: “Ở lại quan sát hai ngày, nằm xuống để kiểm tra điện tâm đồ.”

Úc Cẩm trước đây đã làm điện tâm đồ, cần phải cởϊ áσ trên, chỉ là lần trước là thực tập sinh của anh làm, cô nhìn về phía anh, trong ánh mắt có chút không xác định.

Tô Tranh tiêu độc mấy cái kẹp, sau đó kéo lên nói: “Cần phải cởϊ áσ.”

Nghe ngữ khí anh nghiêm túc, cô bỗng cảm thấy mình không phóng khoáng, huống chi bọn họ không phải chưa ngủ qua, cô làm ra vẻ cái gì.

Chậm rãi cởi bỏ nút thắt áo bệnh nhân nằm lên giường, anh nhìn qua sau đó lại nói: “Áo ngực cũng cởi.”

Úc Cẩm tai bỗng căng lên, có phần miên man bất định, cô cởi bỏ áo ngực, vυ" trắng nõn mượt mà, hầu kết Tô Tranh lăn lộn, cúi người đem dây điện ấn vào ngực cô, từng hàng mà dán xong.

Chuẩn bị ổn thoả xong, anh tập trung tinh thần nhìn trị số nhảy lên xuống trên điện tâm đồ, hỏi cô: “Hiện tại cô thấy không thoải mái?”

Úc Cẩm cảm thấy mình có suy nghĩ tà da^ʍ, dẫn tới tim đập quá nhanh, cô nhìn về nơi khác, giả vờ khó chịu nói: “Có chút, giống như có một chút, khó chịu.”

Tô Tranh mày nhíu lại, gỡ dây điện xuống, đè lại động tác muốn đứng dậy của cô, ống nghe đặt trên ngực lỏa lồ của cô.

Bộ dáng nghiêm túc làm Úc Cẩm cảm thấy anh chính là bác sĩ Tô, anh là bác sĩ khám bệnh.

Anh không nhanh không chậm mà thu hồi ống nghe, nói: “Nhịp tim đập quá nhanh, chờ chút nữa sẽ kê thuốc cho cô.”

Khi La Ái tới, cô đang ở ngồi phát ngốc.

La Ái nhìn cô mặt đỏ bừng, hỏi: “Cậu vẫn còn tốt đi, có chỗ nào không thoải mái không?”

Lúc Tô Tranh tới đưa thuốc cho Úc Cẩm, La Ái cảm thấy có chút quen mắt.

La Ái hỏi: “Anh ấy chính là người cậu từng nói đến?”

Úc Cẩm kinh ngạc, nghi hoặc mà nhìn về phía cô ấy.

La Ái thấy cô không nói lời nào, cảm thấy tám chín phần mười chính là anh ấy, lại nói: “Giác quan thứ sáu nói cho mình biết chính là anh ấy, khi cậu nhìn anh ấy mắt đều sáng lên, cố tình trốn tránh.”

Úc Cẩm không phủ nhận, bình tĩnh gật gật đầu.

“Cậu có thể nói cho mình biết vì sao sau đó hai người lại tách ra?” Trước đây khi Úc Cẩm cùng La Ái uống rượu, nói về chuyện thời cao trung, không biết sao liền nói về mối tình đầu của nhau, thời điểm nhắc tới Tô Tranh, trên mặt Úc Cẩm lộ ra sự ôn nhu hiếm có.

La Ái rất tò mò, bọn họ tại sao lại chia tay.

Úc Cẩm trầm mặc, đoạn hồi ức này đối với cô mà nói là ngọt ngào, cũng là thống khổ.

La Ái thấy cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, chuyển đề tài: “Lần trước cậu nhờ mình tìm người sửa điện thoại, người ta nói có chút khó khăn, cần chút thời gian, cậu không cần gấp đi.”

Đó là di động mà mẹ Úc Cẩm từng dùng, sau khi bà qua đời, cô đem đồ đạc bỏ vào phòng ngủ của bà, trước đó không lâu không biết sao cô lại muốn sửa điện thoại của mẹ.

Sau khi mẹ rời đi, là một quá trình rất dài.

Úc Cẩm vẫn như trước sẽ nói với mọi người mẹ cô xuất ngoại du lịch, trong lòng lại rất rõ ràng mẹ cô sẽ không trở về nữa.

Úc Cẩm ở bệnh viện ba bốn ngày liền xuất viện, thời điểm xuất viện Tô Tranh nhắc Úc Cẩm phải đúng hạn đến bệnh viện lấy thuốc.

Úc Cẩm trong lòng có chút khó chịu, La Ái nhìn bộ dáng cô buồn bã, hỏi cô: “Mình thấy cậu đối với anh ấy vẫn còn tình cảm, như thế nào lại tách ra?”

Úc Cẩm mệt mỏi nhắm mắt lại, thật lâu sau cô mở miệng.

Nàng nói cho La Ái biết dì nhỏ Tô Tranh là mối tình đầu của ba cô, nối lại tình xưa sau đó vứt bỏ cô cùng mẹ.

Cô còn nói mẹ cô tuyệt đối sẽ không cho phép cô cùng Tô Tranh ở bên nhau.

Khi cô nói chuyện này thực bình tĩnh, La Ái lại nói: “Thật đáng tiếc a, nhưng là ân oán của ba mẹ cậu cùng dì nhỏ anh ấy, không liên quan đến các cậu, việc này đối với Tô Tranh không công bằng đi.”

Úc Cẩm nghe được từ không công bằng này chợt kinh ngạc, từ trước cô chỉ nghĩ đến mình, trước nay không nghĩ tới Tô Tranh rốt cuộc có nghĩ như vậy không.

La Ái hỏi cô có thấy tiếc nuối, cô nói không biết.

La Ái khuyên cô nên dũng cảm, có lẽ mẹ cô chỉ là không hiểu được tình cảm của họ, có đôi khi nỗ lực có thể đánh vỡ cả gông xiềng.

Cô cười khổ nói: “Mẹ mình bà ấy không nghe được, bà ấy đã chết.”

Đây là lần đầu tiên Úc Cẩm ở trước mặt người khác thừa nhận mẹ cô đã rời đi, La Ái kinh ngạc thật lâu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cậu không phải vẫn luôn nói mẹ cậu ở nước ngoài du lịch sao, chuyện khi nào? Sao trước giờ khôn nghe cậu nói qua?”

Úc Cẩm xoắn ngón tay, cười thực gian nan: “Thật lâu, vào năm nhất đại học bà ấy đã chết.”

La Ái không biết an ủi cô như thế nào, nhớ tới Úc Cẩm nhờ cô ấy tìm ngưởi sửa điện thoại, đưa Úc Cẩm về nhà xong, cô ấy liền đi thúc giục người ta nhanh chóng sửa xong điện thoại.

Tết Nguyên Đán, Úc Cẩm nhận được quà năm mới của La Ái, là điện thoại của mẹ cô.

Nhiều năm qua, Úc Cẩm đã có thể đối mặt với việc mẹ cô đã rời đi, lấy điện thoại di động ấn khởi động máy, xem lại những dòng tin nhắn mà mẹ dặn dò cô.

Trời lạnh sẽ dặn cô mặc áo ấm, bị bệnh sẽ nói cho cô biết thuốc đặt trong hộp màu gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi việc đều dặn dò chu đáo.

Có một đoạn tin nhắn chưa gửi đi: “A Cẩm, mẹ sai rồi, con đừng không để ý tới mẹ. Con nói đúng, mẹ đã quá ích kỷ, đắm chìm trong cuộc hôn nhân thất bại, luôn sợ hãi con sẽ bị cướp đi. Trở về đi, về sau con muốn ở bên ai, mẹ sẽ không quản, con đã trưởng thành, có quyền tự mình lựa chọn, A Cẩm, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ đã thấy thỏa mãn rồi. Mẹ đã xoá bỏ cuộc hôn nhân thất bại kia, mẹ không biết rằng con lại thích nam sinh kia như vậy, nhất định là nam nhân rất ưu tú mới có thể làm con nhớ thương lâu như vậy. Nếu con còn thích cậu bé kia, liền mang về cho mẹ gặp mặt, mẹ biết ánh mắt của con sẽ không kém. A Cẩm, đừng giận mẹ, trở về đi.”

Úc Cẩm rơi lệ đầy mặt mà nhìn tin nhắn, trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Vẫn luôn cho rằng sẽ không được chúc phúc, một khắc này, trong lòng cô buông xuống, tựa hồ không còn gì quá nghiêm trọng, cô gọi điện thoại cho La Ái.

La Ái sợ tới mức không chờ được, hai giờ sáng chạy tới nhà Úc Cẩm.

Úc Cẩm ôm La Ái khóc cả đêm, La Ái an ủi cô, nếu thích thì phải dũng cảm lên, mẹ cô sẽ vĩnh viễn luôn yêu thương cô, ở nơi cô không nhìn thấy hy vọng cô có thể vui vẻ, cô có thể hạnh phúc.

Úc Cẩm mấy năm nay, vẫn luôn bị chuyện này đè nặng, mất ngủ kéo dài, suy nhược tinh thần, cơ tim không đủ máu, trái tim đã sinh bệnh.

Cô hỏi La Ái cô còn tư cách yêu người khác sao, lúc trước không màng tất cả mà rời đi, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện.

Cô vẫn luôn chán ghét chính mình, chán ghét chính mình hết thảy.

La Ái trấn an cô, nói cho cô thích thì nên dũng cảm, yêu liền bất chấp mà yêu.

Buổi tối ngày đó, Úc Cẩm tới tới lui lui mà nhìn tin nhắn chưa gửi đi, mấy năm nay Úc Cẩm vẫn luôn tự nạp phí vào số điện thoại của mẹ, số di động vẫn không bị vô hiệu.

Cô đem tin nhắn chưa gửi đi kia gửi tới số điện thoại hiện nay của cô.