Chương 12: Anh một câu cũng không nói

CHƯƠNG 12: Anh một câu cũng không nói

Úc Cẩm chờ Tô Tranh tiễn bệnh nhân cuối cùng đi, mới đi vào đem kết quả siêu âm trái tim màu đưa cho anh xem.

“Bác sĩ Tô, tim em có vấn đề sao?”

Tô Tranh tiếp nhận kiểm tra báo cáo, đồng thời di động cũng vang lên.

Anh trước nhìn báo cáo, lại lấy di động ra nhìn một cái, rồi đem điện thoại thả lại trong túi sau đó nói: “Kết quả kiểm tra không có vấn đề lớn, chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ.”

Úc Cẩm: “…”

Tô Tranh thấy cô bất động, ngẩng đầu nhìn: “Còn có việc?”

Úc Cẩm vừa định nói chuyện, điện thoại Tô Tranh lại vang lên, anh ý bảo cô nói trước, cô xua xua tay bảo anh tiếp điện thoại trước.

Tô Tranh nhìn vào màn hình, lần này không cắt đứt, trực tiếp nghe, nghe ý tứ là phải đi dự tiệc.

Không đợi Tô Tranh nói xong điện thoại, Úc Cẩm liền đi rồi, sự tình không thú vị hiện tại cô không làm được.

*

La Ái cùng thực tập sinh càng ngày càng thân, tới gần tết, quê của thực tập sinh ở nơi khác, không thể trở về ăn tết, La Ái mời cô ấy đến nhà mình.

Cuối tuần, Úc Cẩm được mời đến nhà La Ái ăn lẩu.

Nhìn khuôn mặt kiều nộn của thực tập sinh, Úc Cẩm nhéo nhéo vòng eo La Ái: “Trâu già gặm cỏ non, cậu phù hợp sao?”

La Ái là Les, việc này cô đã sớm biết, khi cô mới quen La Ái, cô ấy còn từng theo đuổi cô, sau đó nghe nói cô đã có người mình yêu, lại thấy tâm đầu ý hợp, dần dần liền thành La Ái.

La Ái nhoẻn miệng cười nói: “Đừng nói bừa, không thể doạ chạy người ta nha.”

Thực tập sinh Chu Nhuỵ uống xong rượu, mặt đỏ phác phác mà ôm La Ái không chịu buông tay, Úc Cẩm bởi vì uống thuốc nên một ngụm rượu cũng không dám uống, trong lúc đó ngồi nghe Chu Nhuỵ không ngừng nói đến Tô Tranh.

Phần lớn đều nói anh là nam thần cao lãnh không tình thú linh tinh gì đó.

Trên đường về, Úc Cẩm đem xe dừng ven đường, gửi cho Tô Tranh một tin nhắn: “Em uống thuốc lại uống rượu hẳn là không có việc gì đi?”

Bên kia vài giây sau trả lời: Có việc.

Đối phương vẫn đang đăng nhập, đại khái hai ba phút sau, tin nhắn đến: “Lời dặn của bác sĩ cô không thấy a? Kể cả không uống rượu, hiện tại cô cũng không thể uống rượu.”

Úc Cẩm nhìn mấy dòng chữ khó có được trên màn hình, mừng thầm, trả lời: “Hình như có chút không thoải mái, ngày mai anh có đi làm không? Em đi tìm anh khám bệnh.”

Bên kia lại đang nhập tin, Úc Cẩm nhớ tới lúc ăn cơm Chu Nhuỵ nói mai Tô Tranh được nghỉ , vừa chuẩn bị nói đợi sau ngày nghỉ đi, bên kia Tô Tranh đã gửi tin tới.

“Vẫn làm, tôi ở khu nằm viện, đến tìm tôi.”

*

Ngày tiếp theo, Úc Cẩm đến công ty, vẫn luôn họp đến buổi chiều.

Chạng vạng bệnh viện sắp tan tầm, Úc Cẩm mới đến bệnh viện, Tô Tranh đang viết bệnh án, anh kiểm tra cho cô xong liền nói: “Không có gì dị thường, về sau không nên uống rượu.”

Úc Cẩm mượn cơ hội muốn mời Tô Tranh ăn cơm, di động Tô Tranh rung lên, anh trả lời xong, cởϊ áσ blouse trắng ra hỏi Úc Cẩm muốn mời anh ăn cái gì.

Khoảng thời gian Tô Tranh làm bạn giường của cô, rất thích canh trường thọ bên cạnh trường học, từ khi rời khỏi anh cô cũng chưa ăn món kia.

Ngoài dự đoán,Tô Tranh cự tuyệt đề nghị này.

Úc Cẩm buồn bực mà xin tư vấn từ La Ái, La Ái không có thành ý mà nói —— nữ truy nam cách tầng sa, Chu Nhuỵ cũng nói cố lên.

Có phải đây chính là cái nhìn thực tế??

Tô Tranh mang cô tới rồi một tiệm mì, trong lúc đó hai người cũng chưa nói gì, đơn giản đều là Úc Cẩm nói một câu anh đáp một câu.

La Ái hỏi cô tiến triển như thế nào, kết quả cô quá kích động lại trả lời sai người.

Gửi đến Tô Tranh: Không khí đâu đâu cũng là xấu hổ, bất quá còn tốt mình cảm thấy mình có thể.

Tô Tranh ngẩng đầu nhìn cô, chờ thật lâu La Ái gửi đến một tin:???

Cô mới ý thức được mình gửi sai rồi, cô xấu hổ mà cắn chiếc đũa nhìn anh, nhớ tới biểu tình vừa rồi của anh, thật mất mặt.

Úc Cẩm chờ Tô Tranh chất vấn, Tô Tranh rống giận, nhưng anh bình đạm giống như chỉ là bác sĩ chủ trị của cô.

*

Đêm giao thừa, người nhà La Ái ở nước ngoài, Chu Nhuỵ bởi vì thực tập không thể về quê, Úc Cẩm người cô đơn một mình.

Ba người tạo thành một bàn ở tiệm cơm ăn cơm tất niên.

Bị hai người xúi giục, Úc Cẩm gửi tin chúc tết Tô Tranh: “Bác sĩ Tô, năm mới vui vẻ.”

Không có hồi âm.

Click mở vòng bạn bè vừa lúc trông thấy, anh còn khen ngợi ảnh tự chụp của Lữ Phương Phương.

Tiểu nhân. Úc Cẩm không phục mà phát giận, cô nhiều năm mai danh ẩn tích, bất thình lình đăng một bài trong vòng bạn bè, tất cả đều là các loại khen ngợi.

Ca ngợi, kinh ngạc, cảm thán cái gì cần có đều có.

Chính là không có lời khen của người kia.

Uống hai ly rượu, cô rút điếu thuốc ngậm trong miệng, đem hình ảnh trên điện thoại click mở cho La Ái xem: “Anh ấy khen cô ta thế nhưng không khen mình, mình khó coi sao?”

Cồn thật là thứ tốt, tửu tráng túng nhân đảm*.

* nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối cũn trở nên to gan lớn mật

Cô gọi điện cho anh mắng anh không khen ngợi cô, mắng anh hỗn đản…

Cô không nhớ rõ anh làm thế nào lại xuất hiện trước mặt cô.

Gió lạnh lạnh thấu xương, La Ái cùng Chu Nhuỵ về nhà nằm chăn ấm, cô cùng Tô Tranh đứng trong gió mắt to trừng mắt nhỏ.

Ánh mắt anh lãnh đạm, cô ma xui quỷ khiến mà duỗi tay ôm lấy anh: “Thực xin lỗi, có thể đừng đi hay không, em thật sự sai rồi, anh đừng vừa đi liền đi nhiều năm như vậy được không? Em nhớ anh, Tô Tranh.”

Anh cả người cứng đờ, tay lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không dám chạm vào cô, sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh.

Cô gắt gao ôm lấy anh, mặt dán vào ngực anh, lẩm bẩm: “Đừng không cần em, anh đừng đi được không?”

Anh buông tiếng thở dài ôm lấy cô nói: “Em uống say.”

“Em không có say, anh xem em rất tỉnh táo.” Cô từ trong ngực anh đi ra, xoay xoay vài vòng, chứng minh mình không có say.

Đầu choáng váng lợi hại, nếu không phải Tô Tranh đỡ, suýt nữa ngã quỵ.

“Ở nơi nào, anh đưa em về.” Tay anh vịn vào eo cô, cô tâm viên ý mã(??) mà nhón chân lên hôn anh.

Tô Tranh hơi kinh ngạc, đang muốn gia tăng nụ hôn này, lưỡi vừa muốn tham nhập khoang miệng cô, cô đột nhiên mở miệng: “Lữ Phương Phương yêu anh sao?”

Tô Tranh ngăn cô, còn chưa kịp mở miệng lại nghe cô nói: “Anh có phải muốn ở bên cô ta không?”

“Anh muốn ở bên ai, em để ý sao?” Thanh âm Tô Tranh nghe không ra cảm xúc, đáy mắt có một tia giãy giụa, cô cúi đầu nhìn không thấy.

“Em không muốn anh ở cùng cô ta, Tô Tranh.” Cô lẩm bẩm, thanh âm thấp thấp, có chút khẩn cầu.

Úc Cẩm muốn ôm anh, anh giữ chặt tay cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Đừng nói như vậy với anh, bây giờ anh không muốn nghe.”

Cô nheo nheo mắt, lựa chọn làm lơ lời Tô Tranh nói, ngữ khí có chút nghẹn ngào: “Em uống say, muốn về nhà, bác sĩ Tô có thể đưa em về nhà không?”

Tô Tranh im lặng trầm tĩnh hỏi địa chỉ nhà cô, cô ở trong l*иg ngực anh làm nũng nói không biết, rượu không say người -người tự say, thời điểm muốn say thì dù uống nước sôi để nguội cũng say.

Vốn tưởng rằng sẽ là đêm giao thừa củi khô lửa bốc, lại an tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Hai người quần áo chỉnh tề nằm trên giường, Úc Cẩm như say như không , lay động khıêυ khí©h cũng không làm nên chuyện gì, anh quả nhiên như Chu Nhuỵ nói, hệ nam thần cấm dục, người sống chớ lại gần.

Anh trước kia không phải như thế, ở trước mặt người khác là cao lãnh, ở trước mặt cô lại là ôn nhu.

Một khoảng thời gian hồi cao trung, cô bởi vì đến trễ, luôn bị anh ghi danh, cô muốn lấy lòng anh cố ý nói phải mua cơm cho anh, bỏ thêm tám muỗng ớt cay, anh vừa ăn vừa uống nước, cuối cùng đi *a hai ngày, anh vẫn ôn nhu mà nói cô lần sau không nên cho nhiều ớt cay như vậy.

Nếu không phải anh luôn ôn nhu, có lẽ cô sẽ không động tâm.

Lại sau đó, đại hội thể thao cô té bị thương ở chân, trên đường anh cõng cô đến phòng y tế, cô nắm lỗ tai anh hỏi anh vì sao tốt với cô như vậy.

Anh nói mình là lớp trưởng, đối với ai cũng như vậy.

Lữ Phương Phương khắp nơi tuyên bố nói thích Tô Tranh, Úc Cẩm không bình tĩnh, lúc đi học cô đưa cho anh tờ giấy, anh nhìn rồi ném đi.

Úc Cẩm giận sôi máu, duỗi tay cào anh, nhưng không cẩn thận đυ.ng phải địa phương không nên chạm vào, anh kêu lên một tiếng.

Thời điểm tiết tự học buổi tối kết thúc, Tô Tranh vẫn luôn không để ý tới cô, cô nóng nảy, đi theo sau anh, không ngừng hỏi anh có phải đang yêu đương, còn uy hϊếp anh nếu đang yêu đương liền nói cho thầy chủ nhiệm.

Miệng lẩm bẩm, nói Tô Tranh vô pháp vô thiên, lấy tư thái của thầy chủ nhiệm dạy dỗ Tô Tranh.

Tô Tranh hôn cô, vào lúc cô đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lấy hôn giam miệng.

Cô cũng không biết cái gì là thích, cũng không biết bộ dáng thích là như thế nào, chỉ là buổi tối hôm đó cô đặc biệt chờ mong ngày hôm sau sẽ đến, muốn mang cơm cho anh, muốn cùng anh nghe giảng, muốn lúc đi học truyền tờ giấy nhỏ cho anh, muốn đùa giỡn anh.

Không có thổ lộ, không có ý định khoa trương, yêu sớm liền bắt đầu như vậy.

Khi đi học cô sẽ cầm tay anh, anh sẽ liếc mắt trừng cô một cái, sau đó bắt tay đưa qua đặt vào tay cô.

Bữa sáng của cô, nước trà của cô, đồ ăn vặt của cô, hết thảy đều chuẩn bị cho cô.

Cô cảm thấy yêu sớm quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cô không giấu được tâm tư, cô muốn cùng anh trầm luân, cùng anh hưởng thụ thế gian tốt đẹp này.

Úc Cẩm lúc ấy luôn hy vọng lớn lên nhanh một chút, trưởng thành gả cho Tô Tranh, có thể không biết xấu hổ mà sinh hoạt.

Buổi tối sinh nhật 18 tuổi đó, Úc Cẩm chuẩn bị bánh kem nhỏ, ở trong khách sạn tổ chức sinh nhật cho anh, vui vẻ ca hát.

Đưa quà cho anh là một hộp áo mưa, rõ ràng cảm giác được sắc mặt Tô Tranh cứng đờ, cô cười ha ha.

Sau một hồi trấn tĩnh, anh lung tung mà lôi kéo quần áo cô, đem cô ấn trên giường, hỏi cô thật sự nghĩ kỹ rồi.

Úc Cẩm ôm cổ anh hỏi anh: “Xử nữ có phải rất đau không?”

Không có phủ định, đó là tán thành.

Đêm đó bọn họ ở trong khách sạn nhỏ lén nếm thử trái cấm, Úc Cẩm lần đầu tiên nghe được Tô Tranh nói yêu cô, cô khóc.

Cô ích kỷ mà muốn vĩnh viễn hiện hữu trong lòng anh, khiến anh nhớ thương cô, vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ thích một mình cô, nhưng cô sẽ không ở bên anh.

*

Nếu không phải Phương Thông đột nhiên muốn tổ chức họp lớp, khả năng đời này cô sẽ không gặp lại anh.

Anh đứng trong đám người như cũ thực đặc biệt, bề ngoài tuấn lãng vẫn làm cho người say mê, cô quả thật đã say.

Bọn họ ở khách sạn hoà quyện lẫn nhau, sau khi tỉnh lại anh nói muốn chịu trách nhiệm với cô, cô nói bất quá chỉ là một đêm tình không cần quá nghiêm túc.

Tô Tranh đem cô ấn xuống giường, trong lúc thanh tỉnh mà tiến vào cơ thể cô, đường đi ướŧ áŧ bị anh đỉnh ra quá nhiều du͙© vọиɠ, cô nói không bằng chúng ta làm bạn tình đi.

Một câu nói vui đùa, cuối cùng làm bạn tình hai năm.

Anh nhất định là rất hận cô, bằng không sẽ không vào lúc làʍ t̠ìиɦ, thao lộng cô, hung ác ngang ngược, cùng hình tượng ôn nhu một chút cũng không phù hợp.

Nhưng mà đêm nay cô nằm bên người anh, anh hận cô cũng không nghĩ hận đi, là cô quá ích kỷ, luôn xem nhẹ cảm thụ của anh.

Cô ôm lấy vai anh, rầu rĩ mà nói: “Thực xin lỗi, trước kia là em không tốt, về sau em sẽ không chạy loạn, có thể cho em một cơ hội không?”

Trong đêm tối, anh một câu cũng chưa nói.