Chương 4: Anh là chồng của em

Tai tôi nóng ran ngay lập tức: “Anh còn dám nói em à! Anh có biết bây giờ ở trong trường có bao nhiêu nữ sinh thích anh không!”

Chỉ với khuôn mặt và dáng người này mà ù ù cạc cạc loạn cả lên.

Cố Hằng nhướng mày: “Thật sao? Bao gồm cả em?”

Tôi: “...”

Tôi luôn cảm thấy anh ấy thích thỉnh thoảng đào một cái hố cho tôi, rồi từ từ nhìn tôi nhảy vào đó.

Tôi khịt mũi và cắn một miếng bít tết.

“Anh có biết vì anh mà em đã từ chối một bữa ăn ở nhà hàng Pháp bốn sao không hả?”

Cố Hằng cầm điện thoại của tôi lên, ấn từ chối trên chỗ kết bạn.

Nghe tôi nói, đôi môi mỏng của anh ấy hơi nhếch lên: “Ồ? Anh quan trọng với em thế cơ à?”

Rõ ràng giọng điệu này là đang muốn trêu tôi, nhưng khi đôi mắt đen sâu thẳm đang cười kia nhìn tôi thì dường như luôn có nhiệt độ như thiêu đốt.

Tôi khó chịu nhìn đi chỗ khác, cố gắng hết sức để kiềm chế nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu của mình.

“Anh là chồng của em!”

Cố Hằng nhướng mày, nụ cười nơi đáy mắt giống như có chút nhạt đi.

Bầu không khí yên tĩnh một cách tế nhị.

Thành thật mà nói thì mặc dù tôi và Cố Hằng đã kết hôn rồi nhưng vì tôi vẫn còn đang đi học nên cơ hội chúng tôi ở bên nhau cũng không nhiều.

Đến nỗi bây giờ tôi vẫn còn hơi xấu hổ một cách khó hiểu.

Nhưng mà chướng khí của anh ấy nặng quá, cho dù anh ấy không nói gì mà chỉ ngồi ở đó thôi tôi cũng đã thấy áp lực rồi.

Tôi cố gắng tìm một chủ đề: “À này, anh quen Trần Thi Mạt à?”

“Ai?”

“Bạn cùng phòng của em, cái người xinh đẹp đó.”

Tôi mở topic tỏ tình của trường lên và chọn một bức hình của Trần Thi Mạt đưa cho anh ấy xem: “Chính là cô ấy đó. Không phải hôm nay anh với cô ấy còn chào nhau sao?”

Cố Hằng liếc nhìn, suy nghĩ một chút, cũng không để ý lắm: “À anh nhớ rồi hình như ở chung khu nhà, lúc chạy bộ có gặp qua cô ta.”

Tôi hiểu rồi……

Tôi thì thào: “Từ giờ trong trường, chúng ta cứ giả như không quen biết nhau nhé?”

Cố Hằng không nói không rằng câu nào.

Tôi giơ tay thề: “Em hứa từ nay về sau trên lớp sẽ tập trung nghe giảng !”

Cố Hằng đột nhiên hỏi: “Ăn ngon không?”

“Hả?” Tôi phản ứng kịp, vội vàng nịnh nọt.

“Ăn ngon ăn ngon! Không chỉ chuyên môn của giáo sư Cố đứng hàng đầu mà tài nghệ nấu ăn cũng đứng hàng đầu luôn!”

Đôi mắt đen của Cố Hằng đột nhiên tối sầm lại một chút, anh chậm rãi cởi tạp dề ra.

“Thế còn được.”

Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông đến gần.

Tôi khẽ mở mắt: “Làm…làm gì đấy? Anh còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của em.”

Cố Hằng cười như không cười: “Anh đồng ý với em không công khai mối quan hệ của chúng ta ở trường.”

“Nhưng đây không phải là trường học. Anh chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ của một người chồng, không được à?”

Tôi: “...”

Rõ ràng những lời này rất nghiêm túc, nhưng sao lại thốt ra từ miệng anh, lại mờ ám kiểu gì ý!

“Cái đó…”

Tôi muốn nói thêm nhưng đã có người nào đó đã ôm lấy eo tôi, hơi thở ấm áp ngay lập tức áp sát tôi.

Giọng nói trầm ấm gợi cảm của người đàn ông vang lên bên tai, phá tan bầu trời mơ hồ cùng bất an.

“Buổi sáng em trốn học thì còn tha thứ được, bây giờ thì không được, hiểu chưa?”