Chương 5: Ăn cắp

Tôi hiểu rồi, tôi thực sự hiểu rồi.

Thực sự không thể lộn xộn với đàn ông 30 tuổi được đâu.

Sáng hôm sau, tôi cố nén nước mắt mà bò dậy khỏi giường.

Sau này tôi không dám bỏ tiết của anh ấy nữa đâu!

Lần này chỉ mới là chuẩn bị trốn tiết thôi mà tôi đã tốn công tốn sức như thế này rồi.

Sau này tôi mà trốn tiết thật thì chắc sẽ chết dưới thân người đàn ông này mất thôi!!!

Điều tốt lành duy nhất lúc này là Cố Hằng đồng ý hợp tác với tôi để che giấu cuộc hôn nhân này.

Cũng may hôm đó không có lớp của Cố Hằng, tôi vội vàng chạy đến giảng đường, cuối cùng cũng nơi.

Tôi cứ lơ ma lơ mơ cho đến khi giọng nói của Triệu Tiểu Vũ đánh thức tôi dậy.

“Này Tống Vãn, sao bình nước của cậu lại giống hệt bình của giáo sư Cố vậy!”

? ? ?

Cơn buồn ngủ của tôi biến mất ngay lập tức.

Nhìn cái bình giữ nhiệt màu đen mà tôi thản nhiên đặt trên bàn, đầu óc tôi trống rỗng.

Vãi!!!

Sao tôi lại cầm bình nước của Cố Hằng đến đây?

Chẳng lẽ sáng nay dậy sớm quá, đầu óc không tỉnh táo mà cầm nhầm sao?

“Không, không, không phải!” Tôi giả vờ bình tĩnh.

“Giống hệt nhau luôn ý, tớ nhớ rõ chiếc bình hôm qua giáo sư Cố cầm trên lớp cũng giống thế này mà!”

Triệu Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn tôi và nói: “Tống Vãn, không lẽ cậu…”

Nhịp tim của tôi vô thức tăng lên.

“Không lẽ cậu thành fan của giáo sư Cố rồi à? Lại còn đi mua bình nước giống hệt của giáo sư Cố nữa chứ.”

Triệu Tiểu Vũ vỗ vai tôi tỏ vẻ thông cảm.

“Là chị em với nhau, tớ hiểu tâm trạng này của cậu, nhưng tớ vẫn khuyên cậu hãy sớm từ bỏ đi, người ta đã có vợ rồi! Không có hy vọng gì đâu!”

Tôi nhắm mắt lại, trái tim treo lơ lửng nặng trĩu.

“Không, không, chỉ là tớ thấy chiếc cốc này trông rất đẹp thôi.”

Triệu Tiểu Vũ cầm cốc lên và tặc lưỡi: “Tớ nói này, trời tháng chín nóng như thế này mà cậu vẫn cầm nguyên cả cái phích nước vì giáo sư Cố à? Bên trong có gì thế?”

Cô ấy lắc nhẹ, lấy làm lạ hỏi: “Cũng nặng tay đấy!”

Tim tôi đập thình thịch, tôi cầm lấy cái bình và vặn nắp mở ra, một mùi thơm thoang thoảng thoảng qua.

“Cháo ngân nhĩ?”

Triệu Tiểu Vũ sửng sốt: “Cái này…cái này là bạn trai cậu chuẩn bị cho cậu à, ngọt ngào quá!”

Tôi nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể lén lút lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Hằng.

“Anh để bình giữ nhiệt trong túi của em đấy à?”

Một lúc sau Cố Hằng mới trả lời: “Bỏ bữa sáng dễ bị đau dạ dày lắm.”

Đúng là anh ấy…

Buổi sáng tôi vật vã lắm mới thức dậy được nên hay bỏ bữa sáng.

Không biết từ khi nào mà Cố Hằng biết tôi có thói quen này, chỉ cần ở bên cạnh tôi, anh sẽ giám sát tôi ăn sáng.

Hôm nay thật sự là dậy quá muộn rồi, tôi vất vả tắt đồng hồ báo thức rồi chạy thẳng đến trường luôn, không ngờ từ sáng sớm anh đã chuẩn bị như vậy...

Nơi nào đó trong trái tim tôi dường như mềm ra, trướng lên một cách khó hiểu.



Buổi sáng lên lớp xong tôi về ký túc xá, tôi phát hiện đã có người động vào đồ của tôi.

Mấy đồ chăm sóc da của tôi lúc đầu được để ngăn nắp bây giờ thì lộn xộn hết cả chiếc tủ nhỏ bị khóa như bị cố mở ra.

Lòng tôi bỗng nhiên dâng lên nỗi nghi ngờ: “Ký túc xá của chúng ta có trộm à?”

Triệu Tiểu Vũ đi theo phía sau “A” một tiếng, do dự hỏi: “Không…không phải chứ? Khóa cửa ký túc xá cũng không bị hỏng mà?”

Tôi quay đầu định đi ra ngoài: “Tớ đi tìm cô quản lý ký túc.”

Lúc này Châu Vân vốn đang nằm trên giường và quẹt điện thoại, cuối cùng cũng ló mặt ra: “Này Tống Vãn, hôm qua quên không nói với cậu, sữa rửa mặt của tôi hết rồi nên mượn của cậu dùng, cậu không để ý chứ?”

Tôi chỉ vào cái bàn: “Cậu chỉ mượn sữa rửa mặt của tôi thôi à?”

Vẻ mặt cô ta có chút bất an: “Rửa mặt xong, tiện thể dùng thêm một ít kem dưỡng da của cậu, cậu sẽ không keo kiệt như vậy chứ?”

Tôi tức giận cười: “Dùng mà không hỏi thì chính là ăn cắp, đạo lý đơn giản như vậy mà gia đình cậu không dạy cậu à?”

Sắc mặt Châu Vân lập tức thay đổi: “Cậu đang nói ai ăn cắp! Hơn nữa, dùng một chút đồ của cậu thì đang bao nhiêu tiền đâu! Cùng lắm thì tôi đền cho cậu là được chứ gì!”