Chương 3: Chiếu cố

Mặt của Trần Tiểu Vũ trông rõ nhiều chuyện: “Ai mà lại khiến hoa khôi Trần của chúng ta sợ bị hiểu lầm thế nhỉ?”

“Chắc không phải là giáo sư Cố đó chứ? Vừa rồi thầy ấy chả nói vợ của thầy ấy học trong trường này còn gì.”

Mặt Trần Thi Mạt càng đỏ hơn, nhưng cô ta không phủ nhận điều đó.

Cô ta ngồi xuống bắt đầu tẩy trang, mím môi cười: “Bí mật.”

Mạch não của Trần Tiểu Vũ chạy một vòng…

“Cùng lắm thì tối nay tớ mời các cậu đến nhà hàng Pháp kia ăn một bữa.”

Trên mặt Châu Vân lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thi Mạt! Cậu tốt quá đi!”

Tôi xách cặp sách lên: “Tớ đi trước đây, tối nay không đi cùng các cậu được.”

Trần Tiểu Vũ vẫn muốn giữ tôi lại Châu Vân nhún vai: “Tiểu Vũ, đừng cản trở thời gian riêng tư của người ta nữa, nói không chừng bạn trai người ta còn mời người ta đi ăn đồ ngon hơn đó…”

Tôi giả vờ như không nghe thấy những lời nói gai góc của cô ta, đẩy cửa và rời đi.

Trên đường đi, lại nhận được tin nhắn của Cố Hằng: “Anh đón em nhé?”

Tôi ngay lập tức từ chối: “Không cần! Em tự đi được.”

Đùa gì chứ, hôm nay anh ấy chỉ đến giảng có một tiết thôi mà đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của toàn trường rồi.

Nếu mọi người nhìn thấy tôi lên xe của anh ấy, cùng anh ấy đi ra đi vào thì tôi không sống nổi qua hôm nay mất!

Cố Hằng vội vàng đáp: “Được.”

Tôi nhanh chóng đến được địa điểm mà Cố Hằng đã gửi định vị.

Căn biệt thự này là tài sản của Cố Hằng, cách đại học S không xa.

Có lẽ vì lý do này mà anh ấy mới chuyển đến đây.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Đi dọc theo mùi thơm ngào ngạt đó tôi thấy Cố Hằng đang làm bít tết.

Anh ấy đang mặc một chiếc tạp dề, tôn lên vòng eo thon thả, dáng người cao mảnh khảnh và khuôn mặt cân đối hoàn mỹ.

“Sao anh lại tự xuống bếp thế này?” Tôi tự nhiên được cưng chiều nên có chút lo lắng.

Cố Hằng ngước mắt nhìn tôi một cái, lông mày hơi nhướng lên: “Học hành vất vả cả một ngày rồi, cho em ăn một bữa ngon cũng là chuyện nên làm mà.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Em thật sự không có ý trốn tiết của anh!”

Cố Hằng gật đầu: "Ừm, xem ra anh giảng bài chưa đủ tốt rồi.”

Tôi: “...”

Ông già này nói năng cũng ghê đấy, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!

“Anh còn nói nữa à, sao anh chuyển đến trường em mà không nói với em tiếng nào thế?”

Cố Hằng vừa xếp đĩa lên bàn vừa nói: “Hiệu trưởng Diệp đích thân mời anh, anh không từ chối được.”

Tôi ngồi xuống bàn cạnh bàn bếp, chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này sẽ học chung một trường với anh ấy, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống là gặp nhau, tôi vui không nổi luôn.

Cố Hằng liếc tôi một cái: “Làm sao vậy, không vui à?”

“Đương nhiên không phải…” Còn chưa nói xong, điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Một yêu cầu kết bạn.

“Xin chào Tống Vãn, tôi là chàng trai ngồi trước mặt em trong giảng đường hôm nay, Ngụy Triết, sinh viên năm cuối khoa Tài chính.”

Người này lấy số của tôi ở đâu đây?

Tôi đang định trả lời lại thì bên cạnh tôi vang lên giọng nói bình thản của một người đàn ông.

“À, nhân tiện chiếu cố bạn nhỏ nhà tôi một chút, cô ấy chưa trưởng thành lắm, dễ bị người ta bắt đi mất.”