“Giáo sư Cố đến rồi!”
Không biết là ai hét lên, giảng đường đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Hôm nay Cố Hằng hiếm khi đổi sang áo sơ mi trắng, đeo kính. Càng nhìn càng thấy anh trông nhẹ nhàng và lịch thiệp.
Có người xúc động thì thào: “Sao mà lại có người mặc áo sơ mi trắng thôi mà cũng đẹp đến thế nhờ!”
Tôi càng cảm thấy tủi thân, tôi trông héo hon thế này mà sao anh sảng khoái thế hả!
Cố Hằng nhìn chung quanh: “Tuần sau có kiểm tra định kỳ hàng tháng.”
Giảng đường ngập tiếng thở than.
Mặc dù hôm qua tôi đã nghe tin từ lớp bên cạnh rồi nhưng đến lúc chính tai mình nghe được thì tôi vẫn không tin nổi.
“Giáo sư ơi đề có khó lắm không ạ?”
“Để chúng em một con đường sống với! Làm người trẻ khổ lắm thầy ơi!”
Sau khi nghe bọn họ la hét một hồi, ánh mắt Cố Hằng lướt qua tôi như không có chuyện gì, sau đó anh chậm rãi nói: “Xét thấy hoàn cảnh thực sự khó khăn của một số sinh viên nên hôm nay sẽ tóm tắt lại một số điểm chính.”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, toàn bộ phòng học gần như sôi sục.
“Aaaa! Giáo sư Cố đúng là thần tiên!”
Tôi không cảm thấy vui cho lắm, âm thầm rụt cổ lại một cách đầy tội lỗi.
Đúng vậy, tôi chính là “một số sinh viên” đó đây.
Sau một tiết học chật vật, tôi nhìn vào cuốn sách đầy vết đánh dấu trên tay và thở phào nhẹ nhõm.
Haizzz, cuối cùng thì tôi cũng không cần trộm đề thi nữa rồi.
Cố Hằng rời đi trước, trong phòng ồn ào.
“Hình như hôm nay tâm trạng của giáo sư Cố rất tốt.”
“Thật sao? Tôi cũng nghĩ như vậy!”
“Cậu thấy chuyện này có liên quan đến vợ của thầy ấy không? Mỗi lần nhắc đến vợ là mắt thầy ấy đều có ý cười.”
“Đúng đó! Nhưng mà không biết vợ thầy là ai nhỉ, có thể thu phục được vị thần tiên này…”
Tôi giả vờ không nghe thấy, thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Đột nhiên, có một tiếng cảm thán từ bên cạnh.
“Tìm thấy vợ của giáo sư Cố rồi!”
Tim tôi đập mạnh, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, bị phát hiện rồi sao? Không thể nào! Tôi giấu kỹ lắm mà!
Người lên tiếng là một cô gái.
Giọng nói của cô ấy đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Thật sao? Ai, ai, ai!”
“Sao cậu tìm được thế, kể nghe đi.”
Cô gái giơ điện thoại di động lên, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn chưa phai nhạt: “Các cậu tự xem đi! Ai đó đã đăng một bức ảnh họ về nhà cùng nhau trên topic tỏ tình! Chung một khung hình luôn! Bằng chứng rõ ràng!”
Cô gái nói và nhìn về phía tôi.
Tim tôi "thịch" một tiếng, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.
Hình chụp?
Tôi và Cố Hằng chưa từng đi cùng nhàu, sao có thể bị chụp ảnh lại được?
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái sau lưng tôi hét lên một cách phấn khích: “Trần Thi Mạt! Hóa ra cậu là vợ của giáo sư Cố à! Cậu giấu cũng kỹ quá đấy!”
? ? ?