Chương 10: Oan ức

Đầu óc tôi trống rỗng, trừng mắt nhìn Cố Hằng, đều là lỗi của anh!

Không để ý đến anh ấy nữa, tôi bắt đầu vắt óc giải thích: “Cậu nghe nhầm rồi, âm thanh qua điện thoại hơi méo một chút!”

“Ừm, cũng đúng.”

Triệu Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Ha ha! Vậy mới nói sao mà là giọng của thầy ấy được, thế chẳng khác nào nói cậu là vợ của giáo sư Cố à!”

Tôi: “...”

Khóe miệng Cố Hằng khẽ động, giống như còn muốn nói điều gì, tôi lập tức lao tới bịt miệng anh lại, không cho phép anh lên tiếng nữa.

Không ngờ lần này tôi dùng lực quá mạnh, gần như cả người tôi đều đè lên ngực anh, anh phát ra những tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.

Triệu Tiểu Vũ nhàn nhạt nói: “E hèm, thôi tớ không làm phiền cậu nữa đâu, tạm biệt nhé!”

Nói xong cô ấy nhanh chóng cúp điện thoại, để mặc tôi mớ hỗn độn này.

“Xong em rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì em cũng không rửa sạch được nỗi oan này mất!”

Tôi không nhịn được mà đấm Cố Hằng một cái: “Ai bảo vừa rồi anh nghe máy làm gì!”

Cố Hằng cười, gật đầu đồng ý: “Đúng rồi, vậy thì sẽ không biết bọn em định lẻn vào văn phòng anh để trộm đề thi.”

Tôi: “...”

Mặc dù tôi không làm gì cả nhưng tại sao tôi lại thấy tội đồ thế nhỉ?

Tôi cười với anh: “Cô ấy chỉ nói vậy thôi, với lại em đâu có đồng ý với cô ấy đâu đúng không.”

Cố Hằng: “Anh thấy em cũng có vẻ khá muốn mà.”

Có những việc đừng nên bóc mẽ ra làm gì…

Tôi thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào, vì vậy tôi lập tức đứng dậy và nhường nhịn anh một chút: “Anh mới đi làm về chắc là mệt rồi, em chuẩn bị nước tắm cho anh nhé.”

Vừa mới đứng dậy, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã ôm lấy eo tôi.

Tôi mặc váy ngủ ngồi trong vòng tay anh, tôi không thể nào lờ đi sự nóng bỏng đang truyền đến từ cơ thể của anh được.

“Em muốn đi đâu?”

Khóe môi Cố Hằng khẽ cong lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia dường như ẩn chứa một vòng xoáy, khiến người ta vô thức say mê: “Lần này là em chủ động trước mà.”

Không tin nổi, người đàn ông này phản đòn càng ngày càng tốt!

Tôi theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, liều mạng giãy giụa: “Thật…thật sự em đâu có muốn trộm đề thi của anh đâu…”

Tôi còn chưa nói hết câu, nụ hôn của Cố Hằng đã rơi xuống.

Giọng nói trầm ấm mà lười biếng vang lên, phá vỡ hơi thở nóng bỏng đang đan xen giữa chúng tôi.

“Vậy để anh xem xem bản lĩnh của em tới đâu nào?”

...

Tôi không có bản lĩnh gì đâu, thật đấy.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy người mình như thể mới bị xe cán qua vậy.

Tôi lê thân thể rã rời của mình một cách khó khăn, xoa xoa phần eo đau nhức để đến lớp, sự hiểu biết của tôi về Cố Hằng đã đạt đến một tầm cao mới.

Yêu đương với người lớn tuổi còn nguy hiểm hơn nhiều!

Triệu Tiểu Vũ đỡ tôi ngồi xuống, vừa nhìn thấy tôi đã liếc lên liếc xuống tận mấy lần: “Này, tối qua thế nào?”

Tôi buồn bã nhìn cô ấy: “Còn làm sao nữa, cậu không thấy trên trán tớ ghi hai chữ “oán giận” à?”

Cô ấy như thể không cảm thấy được một chút oán khí nào của tôi, vỗ vai tôi và nói nghiêm túc: “Người trẻ tuổi vẫn nên chú ý sức khỏe một chút…”

Tôi: “...”

Mấy lời này cậu nên nói với lão già kia kìa!