Chương 12: Tài tử và giai nhân

Tôi vô thức quay lại và thấy rằng Trần Thi Mạt dường như đang sững sờ trong giây lát.

“Bức ảnh nào?”

“Cái này nè!” Cô gái đưa điện thoại.

Tôi cũng đã xem bức ảnh đó.

Đó là một bức ảnh được chụp từ xa, có vẻ như là buổi tối, Cố Hằng và Trần Thi Mạt đang đứng trong khu nhà.

Công tác an ninh trong khu biệt thự này rất nghiêm ngặt, có thể xuất hiện cùng nhau chứng tỏ họ đều sống ở đây.

Tôi lập tức hiểu ra, Trần Thi Mạt thực sự cũng sống ở đây?

Cô gái hưng phấn nói: “Thi Mạt à, có chứng cứ đây rồi, cậu không thừa nhận cũng không sao.”

Mọi người ngay lập tức sôi sục lên.

“Oa! Thi Mạt, cậu đỉnh thật! Cậu giấu chúng tôi bao lâu nay!”

“Đúng vậy! Chậc chậc, sao tôi không đoán ra từ trước nhỉ! Giáo sư Cố thích vợ mình như vậy, tôi biết kiểu gì cũng là một đại mỹ nhân! Ngoài Thi Mạt ra còn có thể là ai được chứ?”

“Xứng đôi quá đi! Tài tử và giai nhân! Tuyệt lắm!”

“Thi Mạt đẹp như vậy, khó trách giáo sư Cố muốn đến trường của chúng ta để tận mắt gặp cô ấy ha ha ha ha! Còn không phải là sợ bị cướp mất vợ à, cục cưng đó nha!”

Châu Vân thậm chí còn che miệng và kêu lên: “Bảo sao Lương Thành sư huynh theo đuổi theo cậu lâu như vậy mà cậu vẫn cứ thờ ơ, so với giáo sư Cố thì anh ấy còn kém xa!”

Cô ta vừa ngạc nhiên vừa ghen tị: “Người đàn ông như giáo sư Cố mà lại là chồng mình thì làm sao còn tâm trí nghĩ đến người khác được chứ, Thi Mạt à cậu là quán quân của cuộc đời này rồi đó!”

Hai má Trần Thi Mạt hơi ửng hồng, cô ta vén mái tóc của mình ra sau tai, có vẻ hơi ngại ngùng.

“Thôi mà, đừng nói linh tinh.”

Trong mắt mọi người thì phản ứng này của cô ta là một sự thừa nhận.

“À hiểu rồi, hiểu rồi! Trước đây cậu che giấu thân phận, chỉ vì không muốn chúng tôi biết mối quan hệ của cậu và giáo sư Cố, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hai người đúng không? Yên tâm đi, chúng tôi hiểu hết mà.”

“Vậy chúng ta tiếp tục giả như không biết đi. Cậu có thể đi hỏi giáo sư Cố thêm vài câu nữa được không, xem đề thi gồm những gì?”

“Năn nỉ đó, năn nỉ đó!”

“Thầy ấy từ chối chúng tôi thì được mà không từ chối vợ mình được đâu.”

Trần Thi Mặc ho nhẹ một tiếng: “Điểm quan trọng không phải thầy ấy đã ghi rõ ràng rồi sao, toàn là kiến thức cơ bản thôi, kiểm tra định kỳ cũng không quá khó đâu.”

Mọi người xung quanh đồng thanh kêu lên: “À…”

Trần Thi Mặc lại cong môi cười: “Thật ra, trông thầy ấy nghiêm nghị vậy thôi, thầy ấy tốt lắm đó.”

Châu Vân không thể không nói đùa: “Chỉ tốt với mỗi cậu thôi.”

Đám đông lại la ó.

Trần Thi Mạt càng đỏ mặt: “Câu lạc bộ của tớ còn có diễn tập, tớ đi trước đây.”