Chương 39

“Cố An, sắp tới anh phải chuyển chỗ công tác, có thể sau này chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa.”

“Anh đi đâu vậy?”

“Không nói cho em được.”

“Vậy em có thể đi tìm anh không?”

“Không thể.”

“Bao giờ anh về?”

“Anh phải về sớm đó…”

“Ngoan ngoãn trưởng thành, ngày ngày bình an.”

Đến nay là đã mười một tháng kể từ lúc Giang Nghiên rời đi. Trong hơn hai mươi ngày anh hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn trở về mùa hè của năm mười tám tuổi.

Nếu như thời gian quay lại, dừng lại ở ngày 19 tháng 7 năm ấy, cô sẽ không đòi anh dẫn tới khu vui chơi, cũng không ầm ĩ đòi uống rượu đến mức say khướt.

Cô sẽ cùng anh nói lời tạm biệt.

Giang Nghiên của khi ấy trong trẻo mà lạnh lùng, tạo cảm giác cao vời vợi không thể với tới, là một anh cảnh sát hết sức lạnh nhạt, nhưng mỗi khi nhìn cô anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, để lộ má lúm đồng tiền xinh đẹp.

Vậy mà lần sau gặp lại, anh lại xuất hiện trước mặt cô với cơ thể đầy thương tích, trên người chăng đủ các loại dây rợ của thiết bị y tế, yên lặng nằm trong phòng bệnh trắng tinh. Hàng mi dài rủ xuống che mất đôi mắt tuyệt đẹp.

Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran báo hiệu một mùa hè lại đến, trên hành lang ngoài phòng bệnh là những tiếng bước chân vội vã. Nhưng chỉ cần đối diện với ánh mắt anh, toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, chỉ có người trước mắt vô cùng rõ ràng.

“Lại đây, anh lau nước mắt cho em.”

Tiếng nói trầm khàn mà yếu ớt, từng tiếng phát ra nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, mỗi một chữ nói ra đều khó khăn.

Trong một năm qua không ngày nào là cô không nhớ đến anh. Anh như đã đi xuyên qua vô số giấc mơ để đi tới trước mặt cô.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như bị quay ngược trở lại, khung cảnh thay đổi trong nháy mắt. Cô vẫn là một cô nhóc thích khóc nhè, chỉ vì chút chuyện nhỏ cũng có thể rơm rớm nước mắt, còn anh vẫn tan làm về nhà như bình thường, vẫn là một anh cảnh sát trẻ tuổi cao 1m87, cúi người nhìn cô, dỗ dành như dỗ trẻ con.

Cố An không biết phải làm gì, chỉ biết ngây người nhìn vào mắt anh. Đầu óc trống rỗng, cảm xúc dâng trào khiến cô không nói nên lời.

Cô muốn nói rằng, anh hù chết em rồi.

Muốn nói rằng, em nghĩ em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

Muốn nói rằng, em nghĩ anh sẽ không quay về.

Muốn nói rằng, em không nên uống rượu, và cũng không bao giờ uống rượu nữa, em còn chưa nói lời tạm biệt tử tế với anh.

Nhưng từ tận sâu trong tim cô, lại có một tiếng nói là:

Giang Nghiên, em rất nhớ anh.

Cố An nhếch miệng, muốn cười tươi lộ răng khểnh cho anh nhìn, nhưng khóe miệng chưa kịp nhếch lên đã ỉu xìu, mắt ầng ậc nước, từng giọt từng giọt thi nhau lăn dài trên gò má.

Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt non nớt nay đã xuất hiện đường nét thanh tú hơn.

Đó là Cố An năm 20 tuổi.

Nhưng khi cô lấy tay gạt nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, lại trông như chẳng có gì thay đổi so với năm 16 tuổi. Cô như một đứa trẻ dễ tủi thân, bị bắt nạt ở nhà trẻ xong chờ lúc phụ huynh tới đón thì òa khóc, nhận ra mình đã có người để ỷ lại, không cần phải giả vờ kiên cường nữa.

Toàn thân Giang Nghiên đau nhức, thậm chí bởi vì có quá nhiều chỗ đau, nên không có cách nào đoán được vết thương ở đâu. Nhưng tất cả những vết thương ấy cộng lại, cũng không khiến anh đau bằng tiếng khóc của người bạn nhỏ trước mặt.

“Ngoan, đừng khóc.”

Giọng anh vẫn vậy, trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo cảm giác dịu dàng nuông chiều nhẹ nhàng vang lên bên tai. Bàn tay anh chạm nhẹ vào gò má cô, ngón tay thon dài trắng bợt. Do hôn mê đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da trắng nõn càng bợt màu hơn, làm nổi hẳn lên những mạch máu xanh. Anh muốn thay cô lau nước mắt nhưng lại chẳng có chút sức lực.

Cố An gật đầu, cố kìm nén tiếng khóc, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.

Như một chú thỏ con mắt đỏ hoe, dụi dụi mắt, nhìn anh không chớp.

Đôi môi Giang Nghiên khô khốc nhợt nhạt, nhưng khóe miệng lại cong lên.

Tốt quá!

Mở mắt ra người đầu tiên anh nhìn thấy.

Lại là cô gái anh thích.

Anh giơ tay lên, không cẩn thận động phải vết thương trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Cố An.

Mái tóc mềm mại của cô xõa bung, hàng mi cong dài ướŧ áŧ, trông vô cùng đáng thương.

Khi đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, anh mới cảm nhận được rõ ràng đây không phải là giấc mơ mong manh hiện lên giữa rừng súng mưa đạn.

Giang Nghiên nhìn thật sâu vào mắt cô, thầm hỏi trong lòng.

Anh về rồi, em còn muốn ở bên anh không.

*

“Không hổ là cảnh sát, tố chất cơ thể đúng là không bình thường.”

Ba ngày sau, lúc đoàn chuyên gia tới kiểm tra phòng, họ hết sức kinh ngạc trước tốc độ hồi phục vết thương của Giang Nghiên, “Vết thương hồi phục rất tốt, nhưng vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, không nên lơ là.”

Bốn năm ở học viện cảnh sát của Giang Nghiên cùng với sự rèn luyện thể chất không ngừng nghỉ kể từ khi trở thành cảnh sát, đã tạo nền móng vững chắc thành công vượt qua sự đau đớn. Cố An đứng ở một bên cười ngây ngô, lòng đầy tự hào, cũng vui mừng hạnh phúc tới đỏ hoe mắt.

Giang Nghiên gập các khớp ngón tay, nhẹ nhàng gãi mũi cô, cười nói: “Nhóc mít ướt.”

Cố An mím môi, nhưng ngẩng lên nhìn anh lại thành cười toe toét để lộ răng khểnh, mắt long lanh.

Anh nằm viện, cô cũng không đi đâu, cứ như một cái đuôi nhỏ dính chặt vào anh không thể tách rời.

Chỉ cần Giang Nghiên tỉnh, cái miệng nhỏ của cô liền lảm nhảm không ngừng, hận không thể nói hết những gì đã xảy ra trong một năm nay với tốc độ nhanh nhất.

Lúc nào Giang Nghiên nghỉ ngơi, cô sẽ tập trung thay anh tiêu diệt hết hoa quả và đồ ăn vặt do đội hình sự đem tới.

Có điều tốc độ cung ứng nhanh hơn nhiều so với tốc độ cô tiêu diệt, cuối cùng thì khuôn mặt bụ bẫm của cô mãi mới giảm đi một chút, lại nhanh chóng trở nên tròn trịa bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Giang Nghiên đã từng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy cô bóc gói quà vặt mới.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh Giang Nghiên, anh không thích ăn cái này đúng không?”

Ngay sau đó, cô bắt chước giọng nói lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: “Ừ, không thích, Cố An ăn đi.”

Sau đó, bên tai liền nghe thấy tiếng nhai rôm rốp, tựa như tiếng một con thú nhỏ đang nhai lá cây, lanh lảnh đáng yêu.

Anh lặng lẽ mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster, nhún vai nói: “Ngon lắm ngon lắm…”

Giang Nghiên nhắm mắt lại, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Đã rất nhiều lần Cố Trinh muốn xách Cố An về nhà.

Bởi vì mấy lần anh tới, Cố An nếu không phải đang lén ăn quà vặt, thì là đang quẫy nhiễu Giang Nghiên nghỉ ngơi.

Mức độ ồn ào và vui vẻ của nó thật khủng khϊếp, còn hơn cả Nhãi Con ở nhà.

Nếu như cô có đuôi, đoán chừng chỉ cần vừa nhìn thấy Giang Nghiên là có thể vểnh lên tận trời cao.

“Anh Giang Nghiên, anh biết không, dì xúc cơm ở canteen trường em lúc nào múc đồ ăn tay cũng run cầm cập như vậy nè!”

Cố An vừa nói, vừa khoa tay múa chân diễn lại.

Cô hất cằm, lia mắt nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường, tay run run trông rất thật, cực kỳ có khiếu diễn hài kịch.

“Thế là em đành trơ mắt nhìn bà ấy làm rớt mất miếng sườn của em…”

Cố Trinh bị chọc cười, nghe cô lảm nhảm đến nhức cả đầu, lén liếc mắt quan sát cậu ấm Giang đang nửa dựa vào giường phơi nắng.

Cậu ấm Giang giờ như một đóa hoa yêu kiều yếu ớt cần bảo vệ, mong manh đến mức không cầm nổi một thứ gì.

Nhưng ai cũng biết, bông hoa yêu kiều này thích im lặng, ít nói, giống như một tảng băng vậy.

Chắc hẳn bây giờ anh rất muốn ném con nhóc ồn ào này ra ngoài, nhưng lại ngại vì tình anh em, không tiện làm như vậy.

Vậy thì, cái việc xấu xa này hãy để Cố Trinh anh làm đi.

Cố An kể chuyện từ dì xúc cơm ở canteen đến giảng viên đầu hói môn chuyên ngành, xong lại lăn lê tới tận quán thịt nướng bên ngoài cổng trường rất ngon, có dịp sẽ dẫn Giang Nghiên đi ăn thử. Ngay lúc đang cao hứng, tự dưng có người ở đằng sau xách cổ áo cô lên.

Cô ngẩng đầu thấy anh trai nhăn mày, tức giận nói: “Theo anh về nhà mau, đừng ở đây làm ảnh hưởng anh Giang Nghiên của em nghỉ ngơi. Ban đầu cậu ấy vốn không có gì đáng ngại, đoán chừng bây giờ đã bị em ồn ào đến chấn động não rồi đấy.”

Cố An mới vừa rồi còn cong cong khóe miệng nay đã cứng đờ.

Ngay sau đó Cố Trinh nhận được điện thoại của đơn vị nên ra khỏi phòng bệnh nghe điện thoại, trước khi đi còn không quên trừng mắt cảnh cáo Cố An mau về nhà, đừng ở đây làm phiền người khác.

Cố An giống như quả bóng hơi xì hơi, buồn bã trượt xuống, chống cằm ngồi bên mép giường bệnh Giang Nghiên, chớp mắt nói: “Anh cũng chê em ồn ào ạ?”

Giang Nghiên lắc đầu, cười. Tóc anh giờ có hơi dài, phần mái rủ xuống che mất trán, làm cho gương mặt vốn lạnh băng trông hiền hòa hơn hẳn. Khoé mắt anh hơi cong, ánh lên tia sáng trong trẻo, con ngươi đen láy đượm vẻ dịu dàng và cưng chiều.

Quả không hổ là tuyệt sắc giai nhân!

Ngay cả lúc bị bệnh cũng đẹp đến mê hoặc lòng người…

Tim Cố An đập thình thịch mãnh liệt trước ánh nhìn dịu dàng của anh. Cô giả vờ lơ đãng nhéo lỗ tai nhỏ, lẩm bẩm: “Thế anh cười cái gì? Chắc chắn là do anh thấy em ồn ào!”

Nếu không phải cô nhớ anh!

Nếu không phải cô thích anh!

Thì sao lại kề kề bên anh chứ?

Đã một năm không gặp, nên cô có nhiều lời muốn nói mà.

Nếu không cho cô nói, cô sẽ nghẹn chết mất.

Hai má Cố An phồng lên như con cá vàng nhỏ. Cô cuộn tròn trên ghế, hai tay khoanh trước ngực hờn dỗi.

Hàng ngàn lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, môi mím chặt thành một đường, lặng thinh.

“Anh không chê em.” Giang Nghiên không khỏi buồn cười, chọc nhẹ vào trán cô.

Anh cười mỉm cũng đẹp trai thật đấy. Nhoáng cái Cố An đã không còn giận anh nữa, nhưng vẫn ngoan cố hỏi: “Vậy tại sao lúc anh Cố Trinh nói em, anh không nói đỡ cho em? Đấy không phải đang ngầm thừa nhận anh bị em ồn ào đến chấn động não sao?”

Giang Nghiên rũ mắt nhìn cô, khóe miệng cong nhẹ, đẹp đến nao lòng người.

Đôi mắt đẹp kia nhìn cô không chớp. Anh cúi người ghé sát vào cô, môi mỏng khẽ mở:

“Vậy em muốn anh ở trước mặt Cố Trinh nói anh cảm thấy em gái của cậu ấy rất đáng yêu sao?”

Anh cảm thấy em gái của cậu ấy rất đáng yêu, chẳng khác nào “anh cảm thấy em rất đáng yêu” cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố An “bùm” một cái đỏ bừng. Cô đứng bật dậy ngay tức thì, nói, “À… tự, tự dưng em thấy chán quá… em, em ra ngoài đi dạo một lát nhé.”

Nói xong, cô chạy mất dạng.

Cô đứng tựa vào tường hành lang bên ngoài phòng bệnh, răng nanh nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, trái tim đã lâu không loạn nhịp nay lại đập thình thịch.

Cô không kiềm nổi rồi. Cô lúc này lại giống hệt năm 18 tuổi, tràn ngập mong chờ ngày tròn tuổi 20.

Mong đến lúc tỏ tình, mong được biến người mình thích thành bạn trai.

Một tấm lòng chưa từng thổ lộ, giống như báu vật được chôn ở dưới gốc cây lớn, đang chờ đến một ngày được công khai.

“Hâm mộ Tiểu Triệu ghê, lại được đi thay thuốc cho giường số 26 rồi…

“Tôi lớn từng này rồi mà chưa từng thấy ai đẹp như vậy cả, mặt đã đẹp, vóc dáng còn hoàn hảo, ngay cả cặp chân cũng dài miên man, chậc chậc.”

“Cô không biết trong bệnh viện chúng ta có bao nhiêu cô gái muốn trói chặt anh ấy trước khi anh ấy xuất viện đâu.”

“Có ai không thích trai đẹp đâu.”

“Nếu có thể ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt đó, hẳn tôi sẽ sống rất thọ…”

“Không biết cảnh sát Giang có bạn gái chưa nhỉ?”

Cố An nhìn đám người đang xì xào bàn tán, nhỏ giọng trả lời trong lòng:

Bạn gái ấy à, mặc dù bây giờ anh ấy không có, nhưng sẽ sớm có thôi!

Quả thật dù anh có trông như thế nào cũng rất bắt mắt.

Ở bệnh viện cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, có cả đám con gái mơ ước vẻ đẹp của anh.

Cố An siết chặt tay. Cô nhất định phải tăng nhanh tốc độ tiến triển, ôm anh đẹp trai về làm của riêng, sau đó danh chính ngôn thuận kim ốc tàng kiều!

Cô thấy y tá Tiểu Triệu đẩy cửa bước vào, vì vậy cũng theo sát phía sau đi vào.

Khí thế bừng bừng đứng bên cạnh Giang Nghiên, giống như một vệ sĩ bảo vệ hoàng tử bé.

“Cảnh sát Giang, đến lúc thay thuốc cho vết thương rồi.”

Chợt, Cố An thấy vô cùng căng thẳng.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh thay thuốc, chưa từng thấy vết thương trên người anh.

Anh bị thương ở đâu, vết thương có hình dáng ra sao, nghiêm trọng đến mức nào.

Cô không dám nhìn, nhưng bản thân lại muốn biết.

“Cởϊ áσ ra.” Y tá đã gặp nhiều bệnh nhân, nhưng vị cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai này lại là người hay được nhắc tới nhất trong mỗi lần mọi người bàn tán, nên không tránh khỏi đỏ mặt.

Đôi mắt đẹp kia rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi ngẩng đầu nhìn người khác, lại dễ dàng có thể moi tim, câu hồn đoạt phách đối phương.

Ngón tay thon dài của Giang Nghiên chạm vào nút áo bệnh nhân, chậm rãi cởi từng cúc. Áo từ từ được nới rộng để lộ phần cổ thon dài và phần yết hầu nhô lên rõ ràng, xuống thêm chút nữa là xương quai xanh tuyệt đẹp. Chợt, Cố An phát hiện ra phần đuôi xương quai xanh của anh có một nốt ruồi rất đẹp, nổi bần bật trên làn da trắng nõn, tạo cảm giác lạnh lùng cấm dục nhưng cũng như một sự mời gọi trong yên lặng.

Khi áo bệnh nhân được cởi ra, một vết thương màu đỏ nhạt như trong dự đoán lộ rõ.

Cố An nín thở, trái tim như nảy lên tận cổ họng, viền mắt nóng lên.

Là cô đã đánh giá quá cao năng lực chấp nhận của bản thân.

Trước đây anh chỉ bị dao quẹt qua cánh tay thôi cô đã không kìm được nước mắt, gặp ác mộng một thời gian dài.

Mà bây giờ, cô lại tận mắt nhìn thấy vết thương do đạn bắn trên người anh.

Trước đó cô đã vô số lần tưởng tượng trong đầu cảnh tượng anh bị thương, rốt cuộc anh đã bị đạn bắn trúng vào động mạch mất nhiều máu như thế nào trong lúc đuổi bắt tên tội phạm bỏ trốn đến tận khi anh ngã xuống.

Hẳn anh đã phải chịu rất nhiều đau đớn.

Ngay giây sau, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, chẳng còn thấy gì nữa.

Cố An mở miệng, hỏi bằng giọng mũi nghe vô cùng non nớt: “Anh làm gì vậy?”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh che trước mắt cô, lông mi của cô quét qua lòng bàn tay anh.

Cố An cau mày, đưa tay lên muốn kéo tay anh xuống.

Nhưng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên bên tai: “Ngoan, nghe lời.”

Trong khoảnh khắc đó, y tá Tiểu Triệu biết ngay mình không có cơ hội, ngay cả những đồng nghiệp có ý với anh, cũng chỉ là bia đỡ đạn.

Sự dịu dàng bất chợt của người luôn lạnh lùng lúc nào cũng là một kích trí mạng. Đây là lần đầu tiên cô ấy được trông thấy nét mặt cưng chiều xuất hiện trên gương mặt tuấn tú lạnh băng kia.

“Nghiêm trọng đến vậy ạ…”

Mũi Cố An chua xót, giọng nói hơi nức nở.

Trước đó anh bị thương nhẹ, còn diễn như bị đau thật kêu ca với cô.

Mà bây giờ lại che mắt cô, nhìn cũng không để cho cô nhìn.

Giang Nghiên nhẹ nhàng nói: “Không nghiêm trọng.”

“Vậy tại sao anh không cho em nhìn?”

Y tá đứng cạnh cảm giác mình vừa nuốt nguyên một quả chanh.

Anh đẹp trai trước mặt quần áo xốc xếch thả thính con gái nhà người ta khiến tim cô y tá đập thình thịch mãnh liệt.

Quả nhiên những người có vẻ ngoài cấm dục lúc dụ dỗ người khác cũng ở một đẳng cấp khác!!!

Cố An bị anh che mất tầm mắt, chỉ thấy một mảng đen kịt. Lúc mắt không nhìn thấy, xúc giác nhạy cảm hơn cả, mọi cảm quan đều như được phóng đại.

Hình như Giang Nghiên hơi xoay người, cúi đầu ghé sát tai cô, như thể đang thì thầm.

Cô ngồi ở mép giường bệnh của anh, bị anh che mắt, cả người không dám cử động. Hơi thở ấm áp bên tai nhắc nhở cô rằng, chỉ cần cô hơi động nhẹ một cái, lỗ tai của cô sẽ đυ.ng phải chóp mũi của anh, hoặc là… đôi môi mỏng.

Mấy giây ngắn ngủi như bị kéo dài vô hạn, mùi bạc hà thoang thoảng cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai, anh kề sát tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, nói rõ ràng từng chữ:

“Giỏi lắm.”

“Dám nhìn anh cởϊ qυầи áo.”