Chương 37

Cuối cùng ngày này cũng tới.

Rạng sáng ngày 20 tháng 7 tại Cục Công an thành phố Kinh, mọi thứ đều được tiến hành trong bí mật. Sắc mặt Giang Nghiên lạnh lùng. Sau khi chuẩn bị hết đồ đạc, trước khi đi anh còn nhìn lại bùa bình an trong ngăn kéo bàn làm việc.

Năm ấy anh đi cùng cô lên chùa trên núi, cô gái nhỏ mười sáu tuổi thành tâm cầu nguyện, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc.

Sâu trong núi tràn ngập cỏ cây tươi tốt, khuôn mặt cô dưới ánh mặt trời mềm mại như tranh vẽ.

Hai tay cô chắp sau lưng, nhìn anh mỉm cười: “Mong rằng anh và anh trai em ngày ngày bình an, vạn sự như ý!”

Giang Nghiên cúi đầu đặt bùa hộ mệnh vào trong thẻ cảnh sát của mình, đặt sát rạt tờ giấy chứng nhận, “Xuất phát thôi.”

Guồng quay cuộc sống không ngừng chuyển động, kì nghỉ hè của Cố An còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Cô có hai công việc làm thêm với lịch trình dày đặc. Mỗi sáng, cô dậy lúc 6 giờ, 7 giờ ra khỏi nhà, đạp xe 40 phút đến lớp dạy vẽ cho trẻ em, buổi tối lại phụ đạo tiếng Anh cho học sinh cấp 3, đến khi về nhà cũng xấp xỉ 10 giờ tối, rửa mặt tắm rửa xong xuôi thì mệt đến mức đầu vừa chạm gối đã ngủ luôn.

Tháng 8, Cố Trinh từ tỉnh bên trở về, biết Giang Nghiên thay anh xung phong đến Tây Nam, ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công cả đêm. Ngày hôm sau hai mắt anh giăng đầy tơ máu, nhận được điện thoại của đơn vị lại vội vã ra cửa.

Phòng 1101 Châu Tế Giai Uyển như thể chưa từng xuất hiện một người tên Giang Nghiên.

Bước sang tháng 9, năm học mới bắt đầu, mỗi ngày của Cố An lại là một vòng lặp từ phòng học, phòng vẽ tranh, ký túc xá rồi tới nhà ăn.

Mặc dù Giang Ninh đang yêu, nhưng hàng ngày vẫn nhính ra một chút thời gian dành cho cô.

Mọi thứ đều đang diễn ra theo quỹ đạo ban đầu, nếu có sự khác biệt nào thì chính là truyện tranh về An An và cảnh sát J không còn cập nhập thêm nữa, ở phần bình luận trên Weibo mỗi ngày đều có người thúc giục.

[Hôm nay CP của em đã bên nhau chưa?]

[Chị họa sĩ của em đi đâu rồi, sao mãi không cập nhật vậy nè. Đừng nói với em là truyện “đứt gánh giữa đường” nha?]

[Hu hu hu, mong có phần kế tiếp quá! Mị vất vả chờ hai năm ròng rã để thấy câu chuyện đi từ yêu đơn phương sang song hướng thầm mến mà…]

Nhưng những câu nói ấy, Cố An không hay biết gì.

Cô không đăng nhập vào tài khoản ấy nữa, cũng chẳng còn nhắc tới người mình thích.

Không được nhắc, không được nhớ, nhưng ngày nào cô cũng xem tin tức. Muốn nhìn thấy tin tức về anh, rồi lại sợ hãi nhìn thấy tin tức về anh.

Bước vào tháng 11, sinh nhật mười chín tuổi của cô đang gần ngay trước mắt.

Cô đã từng mong lớn lên thật nhanh chỉ để tiến đến gần anh hơn một chút, chờ đến 20 tuổi rồi sẽ tỏ tình.

Mà giờ đây, người kia đã không còn ở đây.

Không biết ở đâu, không biết ngày về, thậm chí không biết có còn tồn tại hay không.

“Cậu định làm gì vào sinh nhật?” Giang Ninh đã lên kế hoạch trước một tuần: “Chị đây mời cậu đi xem phim, xong rồi chúng ta đi dạo phố, đi ăn… Nếu mà có ít tiết thì chúng ta đi du lịch được không? Một chuyến du lịch ngắn ngày cho đôi bạn thân!”

Cô không đề cập đến chuyện của Giang Nghiên với Giang Ninh.

Nhưng Giang Ninh dường như biết tất cả.

Cố An cười lắc đầu, khóe miệng cố nhếch lên, mềm mại nói: “Hay là thôi đi, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian…”

Cô không thể nghĩ bất cứ điều gì liên quan đến Giang Nghiên.

Nhưng mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cô đều có dấu vết của anh.

Khi xem phim sẽ nhớ tới lần anh nói đưa cô đi xem, đừng để một thằng nhóc lừa mình bằng vé xem phim.

Khi ăn ngon sẽ nhớ đến việc anh luôn ghé qua quán thịt nướng sau khi chạy bộ buổi tối, cùng cô mỗi người một xiên thịt, đi bộ về nhà dưới ánh trăng.

Khi ăn sinh nhật sẽ nhớ tới tiệc sinh nhật tuổi 18 năm ngoái, cô rất nhớ rất nhớ anh, đang không biết tìm lý do gì để gửi tin nhắn thì vừa hay nhận được tin nhắn của anh: “Anh ở dưới tầng”.

Cũng trong tiết trời giao mùa như bây giờ, anh cùng cô đi trên con đường mỗi ngày cô thường đi một mình, ngắm phong cảnh mà cô muốn cùng anh chia sẻ.

“Váy rất dễ thương, nhưng em còn dễ thương hơn.”

“Giờ cho anh xem răng nanh của em được không?”

“Anh muốn nhìn thấy em cười.”

Giang Ninh cũng rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể thay người nào đó ôm Cố An vào lòng.

Ngày 22 tháng 11 là sinh nhật của Cố An.

Giang Ninh vừa hay đặt đúng nhà hàng nơi Giang Nghiên đã đưa cô đi ăn vào năm ngoái. Khung cảnh và ánh đèn quen thuộc, bánh kem trước mắt thơm ngọt khiến mắt Cố An lặng lẽ đỏ hoe.

Cô hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên đuôi mắt cong cong, nhếch khóe môi cười: “Cảm ơn Ninh Ninh đã đón sinh nhật cùng mình nhé!”

Khuôn mặt nhỏ của cô vốn đầy đặn, bây giờ cằm nhòn nhọn, nhìn chỉ lớn bằng bàn tay. Đôi mắt từng lấp lánh như ánh sao giờ đây không còn sáng lên vì điều gì nữa, như thể thế nào cũng được.

Giang Ninh cố nén đau xót trong lòng, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu ước đi, ước nguyện trong ngày sinh nhật thì chắc chắn ông trời sẽ nể tình hơn.”

“Thật vậy à.” Cố An khịt mũi: “Cậu đừng coi mình là trẻ con mà lừa.”

Trong ánh đèn ấm áp, cô siết chặt hai tay, nhắm mắt lại.

Anh nhất định phải sống thật tốt trên thế giới này.

Cho dù là ở đâu, cho dù có thích người khác hay không, nhất định phải sống thật tốt, cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn.

Anh không cần phải làm bạn trai Cố An nữa.

Nhưng nhất định phải sống bình an.

Cô mở mắt ra thổi tắt nến, mới phát hiện Giang Ninh phía đối diện đã đỏ cả vành mắt, trộm giơ tay lau nước mắt: “Vậy còn cậu thì sao? Tất cả nguyện vọng của cậu đều hướng về anh ấy sao?”

Khóe môi Cố An khẽ cong, ánh đèn chói mắt làm mắt cô cay cay.

Khuôn mặt non nớt mềm mại trắng như sứ, cô cười dịu dàng lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, nhẹ nhàng nói:

“Cứ như vậy đi, mình ổn mà.”

*

Một năm sau, ngày 1 tháng 6 , bầu trời đầu hạ trong xanh, tiếng ve kêu râm ran từng hồi.

Rất nhiều người tới chùa cầu nguyện, cầu đỗ đạt điểm cao, cầu thành tài, cho mình và cho cả những người khác.

Cố An bước lên nghìn bậc thang, người đi cùng cô giờ đã không còn bên cạnh.

Một năm này, cô chỉ có một điều ước duy nhất.

Lặp đi lặp lại điều đó hàng vạn lần trong lòng mỗi ngày, nhưng không có hồi âm, chỉ có thể nói cho Thần Phật.

Cũng là núi sâu, nhưng biên giới Tây Nam chỉ toàn là rừng rậm nhiệt đới. Chàng trai mặc quân phục huấn luyện màu đen, bên ngoài khoác áo chống đạn, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, thần sắc nghiêm nghị. Sau 316 ngày cẩn thận triển khai, tất cả mọi người đều đang chờ lệnh thu lưới.

“Tuổi còn trẻ mà đã đi xa như vậy, vợ cũng đồng ý à?”

Giang Nghiên nghe vậy thì cười: “Cháu chưa có vợ.”

“Ồ? Không giống lắm.” Người cảnh sát già híp mắt đánh giá anh.

Anh cụp mắt, lông mi vừa dài vừa mềm mại: “Nhưng có thích một người.”

.

Gương mặt non nớt của Cố An đầy vẻ nghiêm túc. Ánh nắng đầu hạ nhìn thấy cô cũng không đành lòng, nhẹ nhàng rải nắng nhẹ, khiến cả người cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang dịu dàng.

Cô nhắm mắt lại, nụ cười của anh hiện lên trước mắt. Anh nhíu mày, anh nhẹ nhàng cúi xuống nhìn cô.

Giang Nghiên, đời đời bình an.

Anh còn trẻ như thế, đời còn muôn vàn điều có thể xảy ra.

Xin người hãy phù hộ cho anh sống sót.

Cố An thành kính hành lễ, nước mắt lặng yên rơi xuống gò má.

Giang Nghiên, em thật sự rất nhớ anh.

.

Ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, súng đã lên đạn, mọi người chuẩn bị chiến đấu.

Có người hỏi: “Sợ không?”

Sợ không?

Chưa từng sợ.

Ai sợ người đó chết trước.

Nhưng bây giờ, Giang Nghiên không thể không thừa nhận, anh còn có một nỗi sợ hãi kinh khủng hơn cả cái chết.

Sợ sẽ không còn được gặp lại cô gái nhỏ của anh.

*

Cố An về đến nhà, click mở khung thoại WeChat với Giang Nghiên.

[Anh Giang Nghiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!]

Lại kéo cuộc trò chuyện dịch lên phía trước:

[Chúc mừng năm mới, anh Giang Nghiên!]

[Tết Trung thu rồi đó, anh muốn ngắm trăng không?]

[Nay em được bánh gato ngon lắm luôn, để em cho anh xem.]

[Có nam sinh theo đuổi em đấy, yêu sớm bị đánh gãy chân thật à anh?]



Cuộc trò chuyện chỉ có mình cô độc thoại, chưa từng có hồi âm. Nhưng vừa gửi tin đi, Cố An lại hồi hộp, tim như nhảy vọt lên tận cổ họng.

Lỡ đâu?

Lỡ anh thấy thì sao?

Lỡ anh về được thì sao?

Tin nhắn gửi đi giống như giọt nước rơi xuống biển sâu, Cố An hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong cánh tay.

Cách biên giới Tây Nam hơn ngàn cây số, ánh trăng trên đỉnh đầu không thể xuyên nổi qua các lớp lá của rừng rậm, rễ cây dưới chân ngang dọc đan xen dệt thành một mạng lưới dày đặc. Cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát hình sự, cảnh sát chống ma túy, lính bắn tỉa đều đã vào chỗ, chó đặc vụ oai phong lẫm liệt sẵn sàng chờ nhiệm vụ.

Chỉ chờ khoảnh khắc cuối cùng để giáng một đòn chí mạng.

Khi mặt trời lên, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cố An mất ngủ tới rạng sáng, rồi mới mơ màng thϊếp đi.

Trong mơ Giang Nghiên bị trúng đạn, động mạch chảy máu không ngừng, cơ thể anh bị thương nặng, nhưng anh vẫn cố truy đuổi kẻ chạy trốn cuối cùng.

Anh từng nói với cô bản thân là người vô thần, nhưng bên trong thẻ cảnh sát nhuốm máu lại đặt lá bùa bình an mà cô đã lên chùa trên núi cầu nguyện, dán sát vào ảnh chứng minh thư của anh.

Hình ảnh thay đổi, anh lại xuất hiện ở nhà.

Ngồi trên sô pha trong tư thế nhàn hạ, chiếc áo sơ mi xanh nhạt trên người mềm mại, tay cầm quyển tạp chí quân sự.

Khi cô mở mắt tỉnh dậy mới phát hiện tất cả chỉ là mơ.

Thời gian dừng lại ở mùa hè năm cô 18 tuổi, anh nghiêng đầu hỏi cô, anh trai muốn ra ngoài chơi, em có thể đề cử vài nơi được không.

Cô không quan tâm điều gì nữa, khóc lóc nhào vào lòng anh: “Em không nên uống rượu, đãng lẽ em phải chào tạm biệt anh…”

Mà anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như lần cuối cùng gặp mặt, ngón tay mảnh khảnh nhéo nhẹ chóp mũi cô, cười gọi cô là “túi nhỏ mít ướt”.

Cố An mở mắt, đột nhiên bật dậy, hai má giàn giụa nước mắt.

Đồng hồ điện tử bên cạnh giường hiển thị: 3 giờ sáng, ngày 2 tháng 6.

Tiếng người gào thét bên tai không ngừng, máu tươi còn đặc sệt hơn so với bóng đêm.

Cánh tay của Giang Nghiên đã bắt đầu tê liệt vì mất máu quá nhiều, anh nắm chặt tay, lên đạn nhanh nhẹn lưu loát.

Tài thiện xạ của anh vẫn rất chuẩn, ngay cả trong đội bắn tỉa chuyên nghiệp cũng có thể được xếp vào hàng đầu.

Anh hít một hơi thật sâu, nhắm bắn lần cuối cùng, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

316 ngày đêm kết thúc từ thời khắc này, thời gian như đọng lại. Một đoàn xe cảnh sát lao ra khỏi màn đêm nhanh như chớp, ánh sáng xanh đỏ xuyên qua rừng rậm, tiếng còi hú bên tai, trong nháy mắt tất cả tiếng ồn ào đều biến mất, trời sáng.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh 26 tuổi.

Sườn mặt Giang Nghiên bê bết máu, mày kiếm đen nhánh rõ ràng, làn da trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng như tuyết.

Cánh tay buông thõng bên người không ngừng chảy máu, vị trí vết đạn có lẽ là động mạch. Qua bộ quân phục màu đen không thể nhìn thấy miệng vết thương, không biết là sâu hay nông, chỉ biết ở đó có lẽ đang có một viên đạn.

Đầu óc hỗn loạn, từng thước phim cũ bắt đầu hiện ra trước mắt anh. Thầy giáo chết trước mắt anh, động đội kề vai chiến đấu, mưa bom bão đạn máu tươi đầm đìa, đỏ rực kinh người.

Tiếng súng, tiếng người than khóc thảm thiết hòa vào nhau khiến đầu anh đau như búa bổ.

Một giọng nói nhỏ vang lên, giống như một tia sáng trong trẻo.

“Hy vọng anh và anh trai em đời đời bình an, vạn sự như ý!”

“Sao có thể tùy tiện nói chữ “chết” như vậy chứ!”

Dưới ánh trăng sáng, cô gái nhỏ vừa khóc xong, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm nghị.

Cô vươn tay nhéo mặt anh, giọng điệu mềm mại, tức giận “phì phì” xua đi câu nói gở của anh.

Cô sống có tốt không?

Anh còn có thể gặp cô không?

Cô hay khóc như vậy, tới khi hồn anh được về quê nhà, liệu có ai lau nước mắt cho cô không?

Giang Nghiên nhắm mắt lại, ảo ảnh trước mắt hóa thành bầu trời đầy sao.

Anh còn chưa hôn cô.

Chết vậy cũng lỗ quá rồi.