Chương 36

Nhưng sau khi Ô Miên nhảy từ trên xuống, cậu phát hiện ra rằng cậu như rơi vào một cái bẫy - Tạ Cửu Triết và chú Trà trực tiếp chặn đường ra, cậu chỉ có thể nhảy lên hoặc chạy vòng quanh trong phòng.

Chạy hai lần, thấy Tạ Cửu Triết suýt va vào bàn mấy lần, Ô Miên mệt mỏi dừng lại, ôm lấy chân bàn, thể hiện sự phản kháng bằng hành động thiết thực.

Kết quả sau khi Tạ Cửu Triết thấy anh lập tức lấy điện thoại ra, chụp ảnh.

Đồ chó mà!

Ô Miên tức giận đến mức meo meo, trong khi Tạ Cửu Triết đi tới, nắm lấy hai chân trước của cậu, nói: "Được rồi, không đi tao sẽ muộn mất, tao chuẩn bị thỏ khô rồi trên xe cho mày, muốn ăn không?"

Thỏ khô!

Sau khi nghe thế, Ô Miên nuốt nước bọt, tiếp tục ôm chặt chân bàn trước sự cám dỗ của đồ ăn ngon, thậm chí còn quay mặt đi, trốn sau chân bàn, cố gắng học hỏi con đà điểu.

Tạ Cửu Triết không nhịn được cười, cuối cùng lôi con mèo ra ngoài ôm vào trong lòng, túi mèo cũng vô dụng, sợ kẹo bông gòn không vui.

Sau khi lên xe, Ô Miên nằm trên người anh, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Tạ Cửu Triết thấy cậu ngủ không khỏi có chút lo lắng, xem ra cậu thật sự không có trí tò mò của một con mèo bình thường.

Thông thường, những con mèo nhút nhát đến một môi trường mới sẽ trốn đi, nhưng con mèo mạnh dạn sẽ tuần tra để làm quen địa bàn, còn kẹo bông gòn thì không, nó lên xe là ngủ ngay.

Sau khi anh nghĩ một lúc anh quyết định gửi một tin nhắn cho Phong Nguyên Thanh, Phong Nguyên Thanh trực tiếp trả lời: "Có lẽ do say tàu xe."

Thật ra, sau khi làm bác sĩ thú y trong nhiều năm, anh ta không hiểu tại sao Kẹo bông gòn lại cư xử như vậy.

Tuy nhiên, lúc này, chỉ là Ô Miên đã hoá thân thành người làm công đang điên cuồng lao đến công ty mà thôi.

Lúc trước khi anh đổi tâm thần, có dùng chút pháp thuật, có người chạm vào cậu hoặc xảy ra chuyện gì khẩn cấp, cậu sẽ được cảnh cáo.

Kết quả là bây giờ cậu phải dành một nửa tâm thần cho con mèo, khiến cậu suýt chút nữa đi nhầm thang máy khi đến công ty, sau đó bỏ sáu viên đường vào cà phê chuẩn bị cho Tạ Cửu Triết, nếu không phải mũi cậu thính, ngửi ra có chuyện, e là hôm nay chủ tịch Tạ sẽ gặp sát thủ cà phê.

Ngay cả Giang Vân đến bàn giao công việc cho cậu, cũng nhận thấy sự khác thường của cậu.

Kể từ khi Ô Miên "vô tình" cứu mọi người lần trước, mọi người đã thân thiết hơn với cậu, chuyện chủ tịch Tạ sắp xếp thêm công việc cho cậu cũng ít đi nhiều, Giang Vân bắt đầu coi cậu như một trợ lý bình thường, ồ, không đúng, cậu cao cấp hơn một chút so với các trợ lý thông thường.

Vì vậy, công việc của Ô Miên cũng tăng lên từng ngày.

Giang Vân thấy Ô Miên thỉnh thoảng lại lơ đãng, hỏi: "Sao thế? Có gì chuyện gì khó xử à?"

Ô Miên lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn anh ấy: "Hả?"

Khương Vân đóng lại văn kiện trong tay, nhắc nhở: "Chủ tịch Tạ sắp tới rồi, cậu phân tâm như vậy, cẩn thận bị mắng."

Ô Miên rất ấm ức, cậu cũng không muốn như thế, ai khiến cậu ta không thể điều khiển thành thạo hai cơ thể cùng một lúc?

Vì vậy, dù Giang Vân nhắc nhở cậu, cậu cũng không thể điều chỉnh kịp thời.

May mà hôm nay sự chú ý của Tạ Cửu Triết là con mèo.

Cảnh Tạ Cửu Triết ôm mèo bước vào công ty đã thu hút sự chú ý của mọi người, khiến các trợ lý và thư ký báo cáo hôm nay đều lắp ba lắp bắp, ngược lại khiến vẻ xuất thần thỉnh thoảng của Ô Miên như ít nổi bật hơn.

Tạ Cửu Triết không nói gì, mà xoay người nói: "Ô Miên, lại đây có chút việc."

Hai cơ thể ở trong cùng một không gian, Ô Miên trong trạng thái căng thẳng, thận trọng đi theo Tạ Cửu Triết vào văn phòng.

Giang Vân cũng đi vào cùng với cậu, sau khi vào, Tạ Cửu Triết ôm con mèo ngồi xuống, nói: "Trong hộp đó có một ổ mèo, lấy ra cho tôi."

Ô Miên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Khâu Phi ôm một chiếc hộp lớn đi tới, Khâu Phi nhìn thấy cậu liền mỉm cười, sau khi trở về từ Bách Nguyệt, thái độ của anh ta với Ô Miên đã hoàn toàn thay đổi, quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ô Miên vội vàng chạy đến để giúp đỡ Tạ Cửu Triết ra lệnh: "Cái lều đó là ổ mèo."

Cái lều? Cái lều nào? Sao lúc trước không thấy?

Ô Miên bối rối, tìm thấy một chiếc lều màu trắng còn nguyên bên sau, sau khi lắp xong cái lều với Giang Vân và Khâu Phi thì cậu im lặng.

Cái lều này... lại kiểu ren trắng công chúa!

Tạ Cửu Triết còn nhớ cậu là mèo đực không? Có phải người này có sở thích đặc biệt nào không?

Cách cậu nhìn Tạ Cửu Triết hông thể diễn tả được, trong khi Giang Vân và Khâu Phi tò mò nhìn vào cái lều, Giang Vân thậm chí còn nói: "Cái lều này khá đẹp đấy."

Tạ Cửu Triết sau đó mới nói: "Những cái dự phòng mà tôi đã mua cho kẹo bông gòn, giờ mới có ích."

Giang Vân tò mò hỏi: "Chủ tịch Tạ sao lại đột nhiên mang mèo đi làm?"

Mặc dù trước đó anh ấy biết chủ tịch Tạ có một con sẽ không khiến anh ấy dị ứng, nhưng anh ấy không thể tưởng tượng được dáng vẻ chủ tịch Tạ nuôi một con mèo sẽ như thế nào, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy nó.

Cảm giác hôm nay chủ tịch Tạ ôm con mèo dịu dàng đi rất nhiều.

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ thú y nói kẹo bông gòn ở nhà một mình hơi trầm cảm, cần người chơi cùng."

Giang Vân nghe xong lời này, cười nói: "Đây đâu phải nuôi mèo, đây là nuôi bạn gái đấy chứ?”

Ô Miên nhịn không được từ phía sau nói: "Đây là mèo đực, có lẽ là bạn trai."