Chương 35

Phong Nguyên Thanh lắc đầu: "Nếu không quen, sẽ luôn muốn chạy ra ngoài, kẹo bông gòn rõ ràng rất khác biệt."

Tạ Cửu Triết nghiêm túc hỏi: "Nếu như nó bị trầm cảm có thuốc uống không?"

Phong Nguyên Thanh nhanh chóng nói: "Bây giờ chỉ có dấu hiệu, vẫn chưa chắc chắn, nếu vì chủ tịch Tạ không ở nhà nên kẹo bông gòn mới thế, thì nếu được mỗi ngày chủ tịch Tạ nên bớt chút thời gian cho nó."

Khi Phong Nguyên Thanh nói thế không nghĩ rằng Tạ Cửu Triết thực sự bớt chút thời gian, dù sao thì chủ tịch Tạ bận rộn như vậy.

Anh ta chỉ nói cho đối phương phương pháp, để sau này nếu con mèo bị trầm cảm thật, anh ta sẽ không phải chịu trách nhiệm.

Nhưng trong lòng anh ta khá đồng tình với kẹo bông gòn, mèo con thân thiết với con người thì có gì sai? Đáng tiếc con người có thế giới riêng của họ, mèo con chỉ là một phần nhỏ trong đó.

Đang nghĩ ngợi, anh ta muốn sờ sờ cái đầu nhỏ của kẹo bông gòn để an ủi, nhưng vừa mới đưa tay ra, đã bị đánh rụt tay về.

Phong Nguyên Thanh nhìn bàn tay đỏ ửng, lập tức lùi lại một bước: Là lão thần vượt quyền!

Nghe thế, Tạ Cửu Triết nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nói: "Chú Trà, cái túi mèo mua lúc nãy chú để ở đâu vậy? Ngày mai cháu dẫn kẹo bông gòn đến công ty làm việc xem có tốt hơn không."

Ô Miên: Giúp với!!!!

Khi Ô Miên nghe nói Tạ Cửu Triết sẽ dẫn cậu đi làm, cậu lo lắng meo meo, hận không thể nói tiếng người: Không, tôi không bị trầm cảm, bác sĩ thú y đó đang nói dối!

Tuy nhiên, Tạ Cửu Triết lại tin tưởng vào tên gian thần đó, thậm chí còn áy náy hôn lên cái đầu nhỏ của Ô Miên, nói: "Từ mai trở đi, tao sẽ không để em ở nhà một mình."

Thế giới loài người rất đặc sắc, có nhiều thứ, nhưng mèo chỉ có anh, để mèo con ở nhà một mình quả thực rất cô đơn.

Ô Miên vươn tay ôm lấy cổ tay Tạ Cửu Triết, dùng đỉnh đầu xoa xoa cằm của anh, trong miệng meo meo: "Mèo nhà chúng ta không cần ai, một con mèo như tôi ở nhà tốt lắm, anh đi đừng tin anh ta.”

Đáng tiếc tâm linh tương thông giữa nhân loại và mèo con lúc có tác dụng lúc không, hiện tại hiển nhiên không có tác dụng.

Tạ Cửu Triết nghe cậu kêu meo meo cứ nghĩ cậu thấy vui, vừa hưởng thụ mèo con vừa hỏi: "Ngoài ra kẹo bông gòn còn vấn đề gì không?"

Phong Nguyên Thanh ghen tị nhìn Tạ Cửu Triết, anh ta cũng muốn biết cảm giác khi một con mèo con làm nũng trong lòng như thế nào!

Đố kỵ là bức tường ngăn cách con người!

Phong Nguyên Thanh nghiêm túc nói: "Khi không có gì, chủ tịch Tạ có thể để mèo con tự đi, không cần phải thường xuyên ôm nó."

Ô Miên lạnh lùng liếc Phong Nguyên Thanh, mắng anh ta: Không cần anh quản mèo con!

Tạ Cửu Triết rất bình tĩnh: "Ồ, do tôi muốn ôm nó."

Một chú mèo con dễ thương kêu meo meo dưới chân như thế, ai có thể cưỡng lại việc ôm nó vuốt ve cơ chứ?

Phong Nguyên Thanh rời khỏi Uất Uyển trong im lặng, anh ta cảm thấy mình cũng muốn nuôi một chú mèo con dễ thương lại dính lấy người.

Còn Ô Miên vẫn đang cố gắng khiến Tạ Cửu Triết thay đổi quyết định, nhưng đáng tiếc ý kiến

của mèo con lại bị bỏ qua.

Vì vậy, sáng hôm sau, vừa mới ăn sáng xong, cậu đã thấy Tạ Cửu Triết ôm một cái túi mèo đi tới, nói: "Kẹo bông gòn đi, hôm nay tao dẫn mày đi chỗ khác chơi."

Ô Miên trốn sau bàn hết sức kháng cự.

Tạ Cửu Triết vẫn nghĩ rằng Ô Miên chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc túi mèo, cậu từ chối vì không quen, vì vậy anh bước tới, định bế mèo vào.

Khi Ô Miên nhìn thấy, cậu lập tức quay đầu lại, nhảy lên tủ, ngồi trên tủ, meo meo: Tôi không đi!

Thấy cậu phản kháng, Tạ Cửu Triết do dự một chút, nhưng sự do dự rất nhanh biến mất.

Anh biết mèo nhà bình thường không ra khỏi nhà, rất nhiều con mèo khi dẫn nó ra ngoài nó sẽ kêu như bị chọc tiết, tuy lúc trước kẹo bông gòn là mèo hoang, nhưng đây không phải là dấu hiệu của bệnh trầm cảm sao?

Sau khi con người bị trầm cảm, họ sẽ khác với trước đây,mèo cũng vậy.

Vì vậy, anh rất quyết tâm mang con mèo đến văn phòng, dù có được không phải thử trước mới biết.

Tạ Cửu Triết trực tiếp sai người mang thang lên bắt mèo, Ô Miên giật mình, sao lại nhảy lên, lại nhảy xuống, miệng cứ kêu meo meo một cách phẫn nộ: Sao anh lại tự lên đây?

Rõ ràng có thể nhờ người hầu và vệ sĩ giúp đỡ, nhưng anh cứ đích thân làm, hôm nay có phải chủ tịch Tạ bị ấm đầu không?

Tuy nhiên, đầu óc của chủ tịch Tạ rất hữu ích, nếu để người khác ôm kẹo bông gòn, cậu sẽ bay xuống rồi chạy đi, nhưng nếu là anh, kẹo bông gòn sẽ trực tiếp nhảy xuống.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Tạ Cửu Triết biết kẹo bông gòn đối xử rất đặc biệt với anh, ngày thường chơi đùa không bao giờ giơ móng vuốt, dù có bị chọc tức cũng chỉ vỗ nhẹ vào người, nói là đánh không bằng nói đó là làm nũng.

Dù sao dù như nào kẹo bông gòn không bao giờ làm những chuyện tổn thương anh.

Lần này cũng giống như vậy, nếu anh không lên, sao kẹo bông gòn có thể thuận lợi đi xuống?