Chương 33

Ô Miên bị Tạ Cửu Triết bế lên xích đu, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng chiếc váy nhỏ vẫn khiến cậu không thoải mái, cậu đang định điều chỉnh tư thế thì cảm thấy chiếc xích đu bị đẩy lên.

Ô Miên sửng sốt và vô thức cúi người xuống để giữ thăng bằng.

Tuy nhiên, có lẽ vì quá mất cảnh giác mà cậu đã quên cất đi chiếc bụng nhỏ của mình, khi nghe thấy một tiếng xé rất nhỏ, trong lòng Ô Miên đã có dự cảm chẳng lành.

Cậu nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy một chiếc cúc áo từ khe hở của xích đu rơi xuống, lăn đến bên chân Tạ Cửu Triết rồi dừng lại.

Ô Miên: …

Ô Miên lặng lẽ nhìn xuống những chiếc cúc áo trên mặt đất, cảm thấy không thể thở.

Cảnh như vậy quá tàn nhẫn cho con mèo nhỏ.

Nhất thời, cậu tự hỏi có phải mình ăn hơi nhiều không, mới được bao lâu, sao lại tăng cân?

Tạ Cửu Triết lúc đầu còn cười, nhưng khi nhìn thấy mèo con đang cúi đầu nhìn chằm chằm cúc áo, như rất buồn bực, liền đi tới, quỳ một gối xuống bắt đầu dỗ dành mèo con: "Được rồi, được rồi, kẹo bông gòn nhà mình không buồn, lần sau tao sẽ mua quần áo lớn hơn."

Giọng nói của anh vẫn mang ý cười, Ô Miên ngẩng đầu liếc anh một cái, lúc dỗ mèo đừng có cười!

Ô Miên tức giận ngay tại chỗ đến nỗi không thèm ăn cá khô và thỏ đông lạnh, thậm chí tối đó chỉ ăn một nửa!

Tạ Cửu Triết vốn tưởng rằng anh rất dịu dàng, dù sao cũng thấy rất nhiều người gọi mèo của mình là lợn.

Bởi vì anh luôn cho rằng kẹo bông gòn quá thông minh, giống như thật sự có thể hiểu được lời của anh, cho nên khi đối xử với kẹo bông gòn, anh rất ít coi nó là mèo con.

Cuối cùng không ngờ dù như thế vẫn làm tổn thương lòng tự trọng của kẹo bông gòn, Tạ Cửu Triết nhìn nửa phần thức ăn còn lại thấy rất lo lắng, hiếm khi mặc kệ hình tượng ngồi xổm xuống bên cạnh dỗ cậu ăn.

Nhưng mà Ô Miên đã quyết tâm giảm cân, ai nói gì cũng vô ích!

Con mèo nhỏ chịu không nổi nỗi ấm ức này!

Tạ Cửu Triết lúc này mới lo lắng, đích thân bưng bát ngồi xổm trước mặt mèo dỗ dành: "Kẹo bông gòn, ăn nhiều một chút, ít quá sẽ không tốt cho sức khỏe, muốn giảm cân thì cùng lắm không ăn vặt."

Ô Miên nuốt nước bọt, hôm nay Tạ Cửu Triết đã mở món thịt đà điểu đóng hộp yêu thích của nó, ngửi rất thơm, có lẽ rất ngon.

Nhưng cậu vẫn kiên quyết quay lại, chĩa mông về phía Tạ Cửu Triết, cả người đều phản kháng.

Nói không ăn là không ăn, đường đường mèo yêu vẫn còn chút nghị lực này!

Kỳ thật cậu cũng có thể dùng yêu lực để điều chỉnh hình dáng cơ thể, nhưng bây giờ người trong nhà đều biết cậu béo, tự nhiên gầy sẽ không thể giải thích được!

Chỉ đành nhịn hai ngày, sau đó điều chỉnh thân hình một chút, trở lại bình thường là có thể ăn!

Tạ Cửu Triết bưng cái bát, xoay người tiếp tục dỗ mèo: "Được, được, đừng tức giận nữa, kẹo bông gòn của chúng ta không béo, sắp mùa đông rồi, lông tơ cũng bắt đầu mọc rồi, không phải béo."

Ô Miên liếc nhìn anh, im lặng.

Chủ tịch Tạ mở mắt nói nhảm có chột dạ không?

Dù là mùa đông mọc thêm chút lông cũng không chiếm nhiều diện tích!

Cậu tức giận quay một vòng, Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ đổi chỗ, chú Trà đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn một người một mèo giao tiếp với nhau.

Haizz, lúc trước còn tưởng lo lắng về con đường tình cảm sau này của cậu Cửu, dù sao thời đi học anh chuyên tâm học hành nên không có scandal gì, với điều kiện của anh đã là kỳ tích.

Sau khi vào công ty, trở thành chủ tịch Tạ, anh bắt đầu làm việc cả ngày.

Tính tình như vậy sao dỗ dành được con gái, sau này lấy chồng như vậy ai chịu nổi? Cho dù có đẹp trai và giàu có đến đâu.

Huống chi, xét theo hoàn cảnh trước đây của Tạ Cửu Triết, có lẽ cuối cùng anh sẽ liên hôn với một gia đình môn đăng hộ đối, nói là kết hôn không bằng là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ chú Trà yên tâm, nhìn cách dỗ mèo của cậu Cửu, chông ấy biết anh rất giỏi dỗ người khác, khác biệt là anh có chịu dỗ hay không.

Tạ Cửu Triết nói gì cũng không thể khiến Ô Miên mở miệng, cuối cùng, con mèo nhỏ thậm chí còn nhảy lên nóc tủ, nhìn xuống Tạ Cửu Triết, thể hiện tấm lòng kiên định của mình bằng hành động.

Tạ Cửu Triết gọi điện cho Phong Nguyên Thanh, cậu không tin những gì anh nói, nhưng những gì bác sĩ thú y không có vấn đề phải không?

Đương nhiên, anh cũng muốn biết béo mập có ảnh hưởng gì không, nếu không ảnh hưởng nhiều lắm thì không cho mèo con nhịn không được nữa.

Sau khi Phong Nguyên Thanh nghe điện thoại lập tức chạy tới, anh ta đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn con mèo con đang ngồi trên tủ.

Nhìn thấy bác sĩ Phong, cậu rất kinh ngạc: "Chủ tịch Tạ, cậu cho nó ăn gì thế? Sao lại biến thành hình tam giác cân rồi?"

Tam giác cân... là gì? Ô Miên nghiêng đầu bối rối, trường đại học mà cậu theo học dành riêng cho việc giáo dục những tiểu yêu quái, nên rất nhiều thứ cậu học đều là cách tiếp xúc hoặc giao tiếp với con người, con người, cậu chưa bao giờ học được những kiến

thức của con người.

Dù sao trong vài năm, không dạy nhiều như vậy.

Dù sao tuổi thọ của loài yêu đủ dài, nếu có hứng thú gì thì tự mình tìm hiểu cũng vậy thôi.

Vì vậy, Ô Miên hoàn toàn không biết tam giác cân là gì, nếu cậu biết... có thể hôm nay chủ tịch Tạ, lại phải bồi thường tai nạn lao động.