Chương 32

Khi Tạ Cửu Triết đang cài khuy váy, Ô Miên đã phối hợp với anh, lật người nằm ngửa, thuận tiện cho Tạ Cửu Triết di chuyển.

Tạ Cửu Triết không nhịn được cúi người hôn lên trán cậu: "Kẹo bông gòn ngoan quá, lát nữa thưởng cho mày một con cá khô nhỏ."

Ô Miên nghe thấy cá khô là lại liếʍ miệng, cá khô khô mà Tạ Cửu Triết mua cho cậu rất giòn và thơm, cậu rất thích nó.

Nghĩ đến việc lát nữa có cá khô nhỏ ăn, Ô Miên trở nên hợp tác hơn, đồng thời meo meo với Tạ Cửu Triết: Tôi muốn cá khô nhỏ, còn muốn ăn thỏ khô đông.

Thỏ rất dễ thương, phải ăn thỏ!

Mặc dù Tạ Cửu Triết không thể hiểu chính xác ý của Ô Miên, nhưng anh có thể phân tích suy nghĩ của con mèo con thông qua giọng điệu của nó.

Nói chung, khi kẹo bông gòn muốn ăn vặt hoặc vui vẻ ăn, tiếng kêu của nó sẽ vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Anh cố nén cười nói: "Được, ngoan ngoãn mặc vào đi, ngoại trừ cá khô, tao còn còn cho mày thỏ khô đông."

Ô Miên gật đầu hài lòng, cậu duỗi người hợp tác hơn.

Tuy nhiên, Tạ Cửu Triết đã dừng lại sau khi cài hai nút.

Ô Miên duỗi thẳng hai chân trước, bối rối nhìn Tạ Cửu Triết với cái đầu nhỏ giữa hai chân trước: Sao không tiếp tục?

Tạ Cửu Triết trầm mặc một hồi, nói: "Kẹo bông gòn, có phải mèo béo lên không?"

Ô Miên:??????

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của con mèo nhỏ quá kinh ngạc, Tạ Cửu Triết vội vàng an ủi nói: "Cũng không béo hơn bao nhiêu."

Ô Miên lập tức đứng dậy nhìn xuống, phát hiện cúc áo thứ ba có chút khó khăn, lại không chịu thừa nhận mình tăng cân, vì vậy ngẩng đầu lên meo meo với Tạ Cửu Triết: Quần áo anh mua quá nhỏ !

Tạ Cửu Triết hiếm khi hiểu được ý của cậu từ ánh mắt và động tác cơ thể, nói một cách dứt khoát: "Tao mua theo kích cỡ trước đây của mà."

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói thêm: "Nên mua thêm một cái rộng hơn.”

Quần áo cho động vật nhỏ không cần phải quá ôm sát, vì vậy nhìn chung chỉ có một số kích cỡ để phù hợp với các loại cơ thể khác nhau.

Tình hình hiện tại của kẹo bông gòn là ban đầu cậu mặc vừa size S, nhưng bây giờ cậu cần mặc size L.

Đương nhiên, không phải không thể mặc cỡ S, có lẽ là bởi vì kẹo bông gòn lộ vẻ kinh ngạc rồi ngây người, Tạ Cửu Triết vội vàng bế mèo lên an ủi nói: "Mèo con phải béo mới đáng yêu, nhìn xem, quần áo cũng vừa mà."

Ô Miên nhìn xuống phần bụng béo hơn của mình, hít một hơi thật sâu, ngay lập tức chiếc váy nhỏ trở nên rộng hơn.

Không sao đâu, vẫn chưa tăng cân nhiều lắm, cùng lắm là bữa sau cậu sẽ ăn ít lại một chút, một chút thôi mà!

Ô Miên vốn nghĩ rằng cậu thể hiện cho Tạ Cửu Triết xem một chút sau khi mặc là được, nhưng không ngờ chưa mặc xong, anh còn đội một chiếc vương miện nhỏ.

Chiếc vương miện đáng lẽ làm theo kích thước của kẹo bông gòn, vì nó đặt chính giữa hai tai, vương miện có màu vàng, kết thành vòng hoa, mỗi cành hoa có một bông hoa nhỏ hoặc nụ bằng pha lê.

Ừm, không cần nói, hoa nhỏ hoặc nụ ũng có màu hồng, ở giữa có chiếc lá màu xanh ngọc lục bảo được tô điểm ở giữa.

Tạ Cửu Triết gật đầu hài lòng sau khi mặc cho Ô Miên, chiếc váy hồng và đôi mắt xanh của kẹo bông gòn thực sự rất phù hợp.

Còn về sự kết hợp giữa lông màu đen và màu hồng... Thực ra cũng không tệ, dù sao anh cũng mua một bộ màu hồng nhạt như phấn hoa đào.

Trong mắt Tạ Cửu Triết, bộ dạng mèo con mặc váy đội vương miện giống như một nàng công chúa nhỏ.

Lúc đó anh mới hiểu tại sao trên mạng lại có nhiều người thích đăng ảnh thú cưng đến vậy, ngay cả một người không thích chụp ảnh như anh cũng không nhịn được lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình cho kẹo bông gòn.

Nhưng anh không có ý định chia sẻ, tính anh độc đoán, mèo của anh chỉ có anh biết nó đáng yêu như nào là được.

Ô Miên nhìn Tạ Cửu Triết đang cầm điện thoại di động, im lặng một lúc, rồi lặng lẽ thở dài.

Chủ tịch Tạ, nhân cách sụp đổ rồi.

Cậu vừa nghĩ vừa đứng dậy tiếp tục hóp bụng sợ quần áo bật ra, sau đó còn phối hợp tạo nhiều tư thế khác nhau.

Lúc đứng bình thường, đứng bằng hai chân, lúc nhảy lên bàn, đủ loại động tác đều được lưu lại trong điện thoại di động của Tạ Cửu Triết.

Không có cách nào, cậu mặc rồi, Tạ Cửu Triết muốn làm gì cậu đều có thể hợp tác.

Vì cá khô và thỏ đông khô... Không, không, là để trả ơn, cậu đã chịu đựng!

Cũng có lẽ vì cậu quá phối hợp, Tạ Cửu Triết có hứng thú, Tạ Cửu Triết còn bế cậu vào phòng giải trí chụp ảnh.

Ô Miên vừa bước vào đã thấy tông màu chủ đạo của cả căn phòng cũng là màu hồng, nhất thời còn băn khoăn không biết có phải Tạ Cửu Triết thích màu hồng hay không, nhưng vì hình tượng nên không thể dùng màu hồng, cho nên bây giờ mặc cả lên người cậu.

đều được chào đón.

Ô Miên hợp tác với Tạ Cửu Triết một cách không còn gì luyến tiếc, nhưng vẻ ngoài miễn cưỡng của cậu trông còn dễ thương hơn khi kết hợp với bộ quần áo màu hồng dễ thương.

Tạ Cửu Triết chụp khoảng nửa tiếng, Ô Miên thấy hơi phiền, quay người duỗi hai chân trước ôm cổ Tạ Cửu Triết, dụi dụi đầu vào má anh phản đối.

Tất nhiên, cậu thấy là phản đối, nhưng y với Tạ Cửu Triết, lại là làm nũng.

Anh an ủi xoa đầu cậu, dỗ dành: "Lên xích đu chụp ảnh đi."

Được thôi.