Chương 31

Chú Trà nói xong, Tạ Cửu Triết đã nhìn thấy kẹo bông gòn kêu meo meo, đuôi dựng lên.

Tinh thần căng thẳng của Tạ Cửu Triết đột nhiên thả lỏng, cúi người bế kẹo bông gòn đang chạy về phía anh lên, vừa vuốt ve vừa nhẹ nhàng nói: “Để mày ở nhà một mình mày không vui sao?"

Nghe thấy mèo con kêu meo meo, như đang mắng mình, anh nói: “Không giận không giận, tao có mang quà về.”

Sau khi nghe thế, Ô Miên có chút bối rối, Tạ Cửu Triết đi mua quà cho cậu khi nào vậy? Cậu luôn theo dõi Tạ Cửu Triết mà lại không biết?

Tạ Cửu Triết nói là có quà, vậy mà có thật, anh bảo người từ bên ngoài mang đến một cái hộp vuông, như có thể đựng được cả Ô Miên.

DNA khiến Ô Miên nhìn thấy thùng carton là muốn chuyển động, đặc biệt là kích thước của thùng carton vừa phải, cậu rất muốn chui vào.

Nhưng sau khi Tạ Cửu Triết mở hộp quà, bàn chân chuẩn bị di chuyển của Ô Miên khựng lại giữa không trung, một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết với vẻ không thể tin được — món quà anh tặng là một chiếc váy màu hồng?

Ô Miên không ngờ món quà của Tạ Cửu Triết lại kỳ quặc như vậy, chiếc váy này đúng là được mua từ Bách Nguyệt, trên đó còn có trang sức đặc biệt của Bách Nguyệt.

Nhưng cậu đúng là không có ấn tượng với cái váy này, Tạ Cửu Triết nhất định đã lén mua sau lưng cậu, nếu không cậu đã ngăn lại!

Ô Miêng nghĩ rồi không khỏi meo meo: "Mua váy thì thôi, sao còn là màu hồng? Tôi từ chối!"

Tuy nhiên, người và mèo không thể hiểu nhau, Tạ Cửu Triết vẫn cười hỏi: "Có thích không? Mặc cho mày nhé?”

Ô Miên nhanh chóng duỗi ra móng vuốt của mình, đè chặt tay của Tạ Cửu Triết, tiếp tục meo meo: "Không được không được."

Nụ cười Tạ Cửu Triết không thay đổi: "Tao biết mày sẽ thích."

Vừa nói anh vừa nhấc con mèo lên, chuẩn bị mặc váy vào.

Ô Miên nhanh chóng đưa tay ra để đẩy tay anh, meo meo một cách giận dữ để bày tỏ sự phản đối.

Tạ Cửu Triết cuối cùng cũng hiểu được sự phản đối chứa đựng trong tiếng meo meo của con mèo, nhưng anh không có ý định dừng lại.

Ô Miên dùng hết sức nhảy ra khỏi vòng tay của anh, khi nhảy ra ngoài, anh còn dùng đuôi quấn quanh chiếc váy hồng một cách tâm cơ, sau đó hất mạnh đuôi ném nó ra ngoài.

Giải thích một cách sinh động rằng cậu không thích chiếc váy màu hồng này.

Tạ Cửu Triết sửng sốt, vừa rồi ôm con mèo anh khá dùng sức, tuy lực không chế có thể ôm chặt con mèo nhưng khi không làm nó bị thương.

Mà sức Ô Miên lúc nãy lại khiến anh hơi đau, anh có lý do tin rằng kẹo bông gòn đã nhẹ tay với anh.

Anh lần đầu nhận ra có lẽ kẹo bông gòn thật sự có sức đá một bác sĩ thú y.

Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn con mèo đen, kỹ năng nhảy của con mèo con rất tốt, chưa gì đã ngồi trên đèn.

Chiếc đèn chùm đung đưa qua lại vì lực con mèo nhảy lên, Ô Miên lo lắng ngồi trên đó, đuôi quấn quanh người, dùng hai chân trước giẫm lên đuôi, meo meo với Tạ Cửu Triết: Chiếc váy này không đẹp, tôi không thích, mau trả đi!

Tạ Cửu Triết ngẩng đầu trêu chọc: "Mày không thích? Nhưng mà bộ váy này rất hợp với mày."

Ô Miên lườm anh ngay lập tức.

Tạ Cửu Triết dường như không cảm nhận được lửa giận của mèo, rất bình tĩnh cầm lấy quần áo nói: "Bên kia chỉ có ba màu đen, trắng, hồng, mày mặc màu đen có lẽ sẽ không thấy rõ quần áo, màu trắng…màu đen quá, mặc xong chỉ thấy quần áo, nhỡ tới tối, doạ người khác, nên mày xem…màu hồng hợp nhất mà?”

Ngồi trên đèn chùm, Ô Miên nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, có vẻ cũng có lý, không nói về màu đen, nếu là màu trắng, buổi tối ánh đèn không tốt thường không thể nhìn rõ diện mạo của cậu, nếu ra ngoài chỉ thấy một cái váy bay bay, cảm giác khá đáng sợ.

Nghĩ thế đúng là màu hồng... Không đúng! Ô Miên đột nhiên phản ứng lại, tức giận giậm chân của cậu, kêu meo meo meo: Anh có thể không mua!

Tạ Cửu Triết không hiểu, chỉ là đưa tay hướng về phía Ô Miên nói: "Mau xuống đi, trên đèn có bụi, còn muốn tắm à?"

Ô Miên nhìn chiếc váy hồng trong tay mà không động đậy.

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ nhìn chiếc váy màu hồng tinh xảo xinh đẹp trong tay, có chút tiếc nuối nói: "Mày không thích thế à?”

Ô Miên vốn muốn gật đầu để anh hiểu, nhưng khi cậu cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Tạ Cửu Triết, cậu cảm thấy có chút thất vọng trong đôi mắt đen như ngọc đó.

Cậu do dự, nghĩ đến cảnh Tạ Cửu Triết mang quà từ nghìn dặm về, vừa nãy còn hăng hái, giờ lại mềm lòng.

Chính vào lúc này, cậu nghe thấy Tạ Cửu Triết nói thầm: "Không thích thì không thích, tao còn bảo mày mà mặc nhất định rất đáng yêu."

Ô Miên nghe xong càng thêm dao động, nhìn thấy vẻ mặt Tạ Cửu Triết thất vọng, cậu nghiến răng nghiến lợi nhảy lên, đáp xuống Tạ Cửu Triết trên vai.

Haix, thôi vậy, ai bảo đây là ân nhân của cậu, cậu sẽ không khiến ân nhân của cậu không vui.

Mèo sẽ không lấy oán báo ân.

Không phải chỉ là mặc váy sao, dù sao cũng không có ai quen cậu, mặc thì mặc, coi như để Tạ Cửu Triết vui vẻ.

Nói không chừng, Tạ Cửu Triết mà vui, đường nhân quả sẽ mỏng hơn.

Trong khi tự an ủi mình, Ô Miên để Tạ Cửu Triết ôm mình vào lòng, mặc chiếc váy nhỏ.

Chân váy này có thiết kế mở, chỉ cần mặc vào rồi cài khuy.

Tạ Cửu Triết lần đầu mặc váy cho mèo, động tác rất không thành thục, nhưng lực tay lại nhẹ nhàng khiến Ô Miên hơi buồn ngủ.