Chương 30

Dù là thế, hôm nay cậu dậy muộn hơn thường lệ, chú Trà nhìn Ô Miên ẻ rất buồn, không nhịn được mà ngồi xổm xuống sờ đầu cậu nói, nói: “Haizz, cậu cửu không ở nhà, mày ngủ cả ngày không ổn, hay là tao nhờ bác sĩ Phong kiểm tra cho mày nhé.”

Ô Miên lúc này đã bị cơn bão hít vào, nhanh chóng ăn xong bữa sáng.

Sau khi nghe lời của chú Trà, cậu meo meo tỏ sự phản đối, quay đầu trở về biệt thự mèo, thuận tiện dùng chân sau đóng cửa biệt thự mèo lại, dùng hành động thực tế biểu hiện ý nghĩ: ai cũng đừng hòng làm phiền giấc ngủ của tôi!

Sau khi xử đối phó xong chú Trà, Ô Miên tỉnh dậy, thấy rằng mình vừa đến nơi xử lý các thủ tục.

Cậu buồn ngủ xuống xe, Giang Vân nhìn cậu với vẻ kỳ quái: "Lúc nãy trước khi lên xe còn hăng hái như vậy, sao càng ngủ càng buồn ngủ thế?"

Ô Miên cúi đầu, dụi mắt, ngáp, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lầm bầm: "Càng không ngủ đủ, tôi càng buồn ngủ."

Thật ra cậu kiệt quệ hết sức lực, khó lắm mới điều chỉnh được thời gian phù hợp với thời gian đi làm của Tạ Cửu Triết, mọi thứ đang đi đúng hướng, nhưng lại xảy ra tai nạn.

Tạ Cửu Triết liếc nhìn Ô Miên, nói: "Chịu khó chút, đợi lên máy bay rồi tiếp tục ngủ."

Ô Miên nhẹ nhàng đáp lại.

Làm xong các thủ tục, Tạ Cửu Triết trực tiếp cùng người của mình bay về nước, dù anh vừa đáp xuống máy bay cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người chỉ có thể thấy chủ tịch Tạ dù gặp nguy hiểm vẫn rất bình tĩnh, nhưng Tạ Cửu Triết cũng phải chịu rất nhiều áp lực tâm lý, anh cũng lo lắng nhớ có người bị thương vong thì sao?

Tạ thị đúng là trả được tiền bồi thường, nhưng một người sống sờ sờ cứ thế không còn, không ai chịu được.

Ai cũng có thể trở về an toàn là tốt nhất, nên tới sân bay, Tạ Cửu Triết nói: "Chuyến đi này mọi người đã vất vả rồi, tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày để thư giãn, Giang Vân, thông báo cho nhân viên, tiền thưởng tháng này gấp đôi."

Nhóm trợ lý thư ký kiệt sức ngay lập tức vui mừng, hoan hô: “Chủ tịch Tạ vạn tuế!”

Sau khi ánh mắt của Tạ Cửu Triết tiếp xúc với Ô Miên, anh bĩu môi hung ác nói: "Ngoại trừ Ô Miên."

Ô Miên chớp mắt, cười thật tươi với Tạ Cửu Triết, như thể cậu không quan tâm.

Tạ Cửu Triết lên xe rất khó hiểu, không nhịn được mà hỏi: “Khâu Phi, cậu nói xem Ô Miên bị trừ tiền thưởng còn vui như này, rốt cuộc là vì sao?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh không thể hiểu được lối suy nghĩ của cấp dưới.

Mặc dù ngày thường anh không có hứng thú thăm dò suy nghĩ của cấp dưới, nhưng anh vẫn hơi hiểu biết về hành vi của cấp dưới, Ô Miên ... anh không nhìn thấu được.

Khâu Phi vội vàng nói: "Có lẽ là vì cậu ấy nhắm vào ông chủ.”

Tạ Cửu Triết ngừng chân, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Cậu nói nhảm gì thế?"

Khâu Phi ngây thơ gãi đầu: "Long Trì đạo trưởng không phải nói chỉ có anh mới có thể bảo vệ cậu ấy không bị yêu vật tấn công à? Cậu ấy chẳng phải nhằm vào chuyện này à?”

Tạ Cửu Triết: ...

Ồ, là anh hiểu lầm rồi.

Anh khẽ hắng giọng một cái, không nói nữa, mặc dù nhân viên được nghỉ lễ, nhưng vì muốn ổn định lòng quân, Tạ Cửu Triết vẫn tới công ty trước, sau đó trở về nhà cũ báo bình an với Giang Lung Nguyệt.

Mấy ngày nay Giang Lung Nguyệt lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, thiếu chút nữa giữ Tạ Cửu Triết lại, không cho anh đi.

Tạ Cửu Triết lập tức từ chối: "Con phải về với kẹo bông gòn.”

Ngay cả mẹ của anh cũng không thể ngăn anh quay lại với mèo cưng!

Giang Lung Nguyệt tức giận nói: "Đây là lần đầu tiên mẹ thấy con thích mèo như này, nhưng nếu con hứng thú với con gái bằng một nửa con mèo, mẹ giờ có thể bế cháu rồi."

Tạ Cửu Triết nghe tai trái, ra tai phải, như không nghe thấy.

Trước khi đi, Giang Lung Nguyệt nói: "Thứ bảy này quay lại lần nữa, nhân tiện mang Ô Miên trở lại."

Tạ Cửu Triết dừng một chút: "Làm gì?”

Giang Lung Nguyệt tức giận nói: "Còn có thể làm gì? Người ta cứu con một mạng, mẹ phải cảm ơn người ta, thì sao?”

Đương nhiên, quan trọng nhất là Giang Lung Nguyệt rất thích đứa nhỏ đó, nghe nói đứa nhỏ đó là cô nhi, bà ấy hơi tức giận, làm sao có người lại nỡ vứt đứa trẻ đáng yêu như này? Bà ấy nằm mơ cũng muốn có một đứa trẻ dễ thương như vậy, không như Tạ Cửu Triết.

Nói ra khi Tạ Cửu Triết còn bé rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc càng lớn lên, lại càng giống Nhà họ Tạ.

Tạ Cửu Triết tự nhiên không thể từ chối Giang Lung Nguyệt, cho nên đành đồng ý rồi mau chóng trở về Chiêu Hành Viên.

Sau khi vào cổng, Tạ Cửu Triết không thể không nới lỏng cà vạt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi về thể xác và tinh thần.

Chú Trà đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: "Cuối cùng cậu Cửu cũng về, tôi bảo người đi đun nước lá bưởi."

Trong nước cũng đưa tin về trận động đất ở Bách Nguyệt, Tạ Cửu Triết muốn giấu cũng không được, may mắn thay, anh đã liên lạc với người trong nước kịp thời, không có gì xảy ra.

Tạ Cửu Triết vừa trở về liền ứng phó một đám người, nửa là quan tâm anh, nửa là thương tiếc thấy anh không sao, nếu không phải sau khi về tinh thần không tốt, e là anh sẽ phải xem náo nhiệt thêm.

Tạ Cửu Triết thở ra một hơi dài, hỏi: "Kẹo bông gòn đâu?"

Lông mày của chú Trà vẫn chưa thả lòng: "Mấy ngày nay tâm trạng của kẹo bông gòn cũng không được tốt, chỉ biết ăn ngủ. Tôi đã nhờ bác sĩ Phòng khám, nhưng lại nói nó bình thường, lúc tối, kẹo bông gòn sẽ ra khỏi biệt thự mèo, vào phòng cậu, tôi sợ nó không vui nên không dám ngăn.”