Chương 19.2

Anh ta vừa nói vừa cảnh giác nhìn thoáng qua con chim kia, đáng yêu thì đáng yêu thật, khiến người ta nhịn không được muốn sờ sờ cái loại lông xù tròn vo này, nhưng đột nhiên xuất hiện thì rất không ổn.

Sau khi Tạ Cửu Triết nghe được những lời này của anh ta thì trầm mặc một lúc lâu.

Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi nghe tin này có lẽ là: Chuyện này làm sao có thể được?

Mà phản ứng bây giờ của anh là: Lại nữa sao?

Có lẽ chiếc xe bị yêu vật khống chế trước đó đã luyện ra cho anh năng lực tiếp nhận tốt, anh rất bình tĩnh hỏi: "Giám sát bên ngoài đâu? Không được thì đi điều giám sát vệ tinh."

Tuy rằng Chiêu Hành Viên có không ít giám sát, nhưng phạm vi giám sát trên không cũng có hạn, chim có thể bay, có thể bay khá cao...

Tạ Cửu Triết nghĩ tới đây cũng có chút khó có thể tự lừa mình dối người, chim dù bay cao đến đâu khi muốn tiến vào thư phòng của anh cũng phải hạ xuống mới được, chỉ cần hạ xuống thì tất nhiên sẽ tiến vào trong phạm vi giám sát của Chiêu Hành Viên.

Quan trọng nhất là buổi tối cửa sổ thư phòng của anh đều đóng hết, con chim này làm sao vào được?

Nhưng mà con chim này cũng không phải là quỷ hồn gì linh tinh, vừa rồi anh tiếp xúc qua, cảm nhận được nhiệt độ trên người con chim kia.

Khâu Phi cẩn thận hỏi: "Có phải do Ô Miên hay không..."

Ô Miên nghe được tên mình thì ngoan ngoãn nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết coi mình không tồn tại, tuy đúng thật có liên quan tới với cậu, nhưng mà... Nhận con chim này là được rồi, tại sao phải quan tâm con chim đến từ đâu?

Tạ Cửu Triết nhìn Khâu Phi một cái: "Ô Miên hôm nay được nghỉ."

Cậu cũng không có ở chỗ này, lúc trước đạo trưởng Long Trì cũng chỉ nói chiếc xe kia là hướng về phía Ô Miên, lúc ấy Ô Miên ở trên xe, hiện tại người Ô Miên cũng không có ở đây, ném cái nồi này cho cậu hình như không ổn lắm.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ không phải là Ô Miên xảy ra chuyện sao?

Nghĩ tới đây, Tạ Cửu Triết biến sắc, lập tức quay đầu nói: "Gọi điện thoại cho Ô Miên, hỏi cậu ta có xảy ra tình huống ngoài ý muốn hay không.”

Khâu Phi sửng sốt một chút lập tức lấy điện thoại di động ra.

Ô Miên: !!!!!

Cậu quyết định vùi đầu vào trong ngực Tạ Cửu Triết giả bộ ngủ, sau đó chuyển tâm thần lên thân người.

Lúc mở mắt, điện thoại di động đặt ở đầu giường đang khàn giọng vang lên, tim Ô Miên đập nhanh hơn, vội vàng trả lời: "Alo? Anh Khâu à?”

Khâu Phi hỏi: "Trợ lý Ô, chỗ cậu có xuất hiện tình huống đặc biệt gì không?”

Ô Miên giả bộ nghi hoặc: "Tình huống đặc biệt gì?”

Khi Khâu Phi đang rối rắm nói như thế nào, Tạ Cửu Triết ở bên cạnh đưa tay nói: "Đưa tôi.”

Khâu Phi lập tức đưa điện thoại di động qua, Tạ Cửu Triết nhận lấy rồi nói: "Là tôi, Tạ Cửu Triết.”

Lòng Ô Miên căng thẳng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tạ tổng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng điệu Tạ Cửu Triết vô cùng bình tĩnh: "Không có gì, chỉ là hỏi chỗ cậu có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không, giống như chiếc xe lần trước.”

Ô Miên điên cuồng lắc đầu: "Không có không có, tôi ngủ ở nhà, không có chuyện gì đặc biệt."

Ngủ…

Tạ Cửu Triết cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mười giờ sáng... Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của tiểu trợ lý của anh dường như không tốt lắm.

Ý niệm này chợt lóe lên trong lòng rồi biến mất, anh rũ mắt trầm tư nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho Khâu Phi.”

Ô Miên nhỏ giọng đáp: "Vâng... Được rồi, Tạ tổng.”

Tạ Cửu Triết buông điện thoại xuống, Khâu Phi lập tức nói: "Tạ tổng có muốn mời đạo trưởng Lâm Hải Quan tới một chuyến hay không?”

Tạ Cửu Triết nhớ tới đạo trưởng Long Trì đạo trưởng thì nhịn không được nhíu mày, chú Trà ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Ngài Cửu nếu ngài không thân với Lâm Hải Quan ngược lại có thể nhờ phu nhân liên lạc."

Tạ Cửu Triết vừa nghĩ đến mẹ anh thì đau đầu, lập tức nói: "Đi liên lạc với đạo trưởng Duệ Minh.”

Thời buổi này giới giải trí và kinh doanh đều khá là mê tín dị đoan, Tạ Cửu Triết lại là người cố định dâng hương cho Lâm Hải Quan hàng năm, hay nói đúng hơn là đầu hương của Lâm Hải Quan vẫn thuộc sở hữu của Tạ gia, ai cũng không cướp được.

Dưới tình huống như vậy, Tạ Cửu Triết cho dù vì trấn an mọi người cũng sẽ không hoàn toàn tránh né.

Đạo trưởng Duệ Minh là thầy của đạo trưởng Long Trì, có lẽ đáng tin cậy hơn anh ta một chút?

Kết quả khiến cho anh không nghĩ tới chính là người đến vẫn là đạo trưởng Long Trì, khác biệt duy nhất chính là bên cạnh đạo trưởng Long Trì còn có một thiếu niên, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, tuy rằng tuổi trẻ nhưng trên người lại mang hơi thở trầm ổn, trông còn đáng tin cậy hơn đạo trưởng Long một chút.

Sau khi Long Trì tới có lẽ là vì vãn hồi hình tượng một chút, giả bộ vô cùng đúng mực, sau khi chắp tay với Tạ Cửu Triết liền nói: "Vị này chính là sư đệ mà sư phụ tôi mới thu, Đồ Khách.”

Tạ Cửu Triết trầm mặc một chút rồi hỏi: "Đạo trưởng Duệ Minh..."

Đạo trưởng Long Trì có hơi xấu hổ cười nói: "Gia sư đi xa.”

Tạ Cửu Triết vừa định nói cái gì, chú Trà liền đi tới nói: "Ngài Cửu, Lâm tam thiếu đến rồi.”

Lâm Dịch đeo balo hai vai mặc quần áo thể thao, nhìn trông giống như học sinh hơn là nhân viên công chức, anh ấy biếng nhác đi tới nói: "Anh Cửu, chỗ này của cậu thật náo nhiệt, hả? Đạo trưởng Long Trì à?”

Sau khi Lâm Dịch chào hỏi đạo trưởng Long Trì, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con mèo đen trong ngực Tạ Cửu Triết, anh ấy có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu không bị dị ứng với lông mèo sao?”

Tạ Cửu Triết cúi đầu nhìn Ô Miên, vừa vặn nhìn thấy Ô Miên cũng ngửa đầu nhìn anh, nhịn không được chạm vào mũi mèo con nói: "Chỉ có con mèo này không bị dị ứng, mèo khác thì vẫn bị dị ứng.”

Lâm Dịch vừa nghe liền có hứng thú: "Đây là giống gì mà đặc biệt như vậy?"

Anh ấy vừa nói còn định đưa tay sờ, Tạ Cửu Triết hơi lui về phía sau một bước, không muốn Lâm Dịch sờ kẹo bông gòn.

Hay nói đúng hơn là toàn bộ Chiêu Hành Viên cũng chỉ có chú Trà mới có thể sờ kẹo bông gòn, người khác chạm cũng đừng nghĩ chạm một chút.

Bây giờ ngay cả kẹo bông gòn tắm rửa cũng do anh tự mình làm, đó là một con mèo con chỉ thuộc về anh, không muốn để cho người khác chạm vào, bạn bè cũng không được.

Tạ Cửu Triết lui về phía sau một bước cũng không có ngăn cản Lâm Dịch, Lâm Dịch và anh quen biết nhiều năm như vậy vẫn là hơi hiểu rõ một chút.

Kết quả là tâm thâng của Ô Miên chuyển về tát một cái đập bay bàn tau của anh ấy.

Lâm Dịch nhìn mèo con dùng ánh mắt vô cùng không tốt trừng mắt nhìn anh ấy, vừa xoa tay vừa ngạc nhiên cười nói: "Mèo nhà cậu khá nóng tính đó.”

Tạ Cửu Triết nắm bàn chân nhỏ của Ô Miên bóp bóp nhẹ giọng nói: "Không được tùy tiện đánh người.”

Khóe miệng Lâm Dịch giật giật, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng nghe Tạ Cửu Triết dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện, thay vì nói anh đang trách cứ, thì chi bằng nói là đang dỗ dành mèo.

Lâm Dịch có hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua Ô Miên, lông con mèo này mềm mại bồng bềnh, mắt tròn đầu tròn, ngay cả thân thể cũng tròn, xúc cảm ôm vuốt chắc chắn rất đã.

Tuy nhiên nếu miêu miêu không thích anh ấy, lại được Tạ Cửu Triết xem như bảo bối như vậy, anh ấy cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa.

Anh ấy ho nhẹ một tiếng có chút hưng phấn hỏi: "Chim sẻ ngô đuôi dài đâu? Nó ở đâu?”

Tạ Cửu Triết nói: "Chờ một chút, cứ để đạo trưởng Long Trì xem trước đã.”

Lâm Dịch: ????

Chuyện này có liên quan gì đến đạo sĩ?

Tạ Cửu Triết vừa nói vừa cho người mang đến một cái l*иg, con chim sẻ ngô đuôi dài kia đang ngoan ngoãn đứng trong l*иg.

Lâm Dịch nhìn thấy chim sẻ ngô đuôi dài thì nhất thời cái gì cũng quên, hai mắt tỏa sáng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật sự là... Chúa ơi, vậy mà tôi có thể nhìn thấy hàng thật.”

Lâm Dịch vừa nói vừa nhịn không được sờ sờ cái l*иg.

Anh ấy không dám sờ chim, tốt nhất không nên dễ dàng chạm vào động vật hoang dã, dính mùi của con người vào đối với chúng mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng mập mạp này quá đáng yêu, là loại đáng yêu nhìn thấy đều nhịn không được muốn nâng trong lòng bàn tay, lý trí nói không được đυ.ng chạm động vật hoang dã, nhưng tình cảm nói cho anh ấy biết rất muốn sờ sờ cục bông này.

Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết nóng lòng muốn thử ra lệnh cho mập mạp để nó mổ Lâm Dịch, đây là quà cậu tặng cho Tạ Cửu Triết, anh muốn sờ là có thể sờ sao?

Tuy nhiên bởi vì đạo trưởng Long Trì ở chỗ này, cậu không dám ra tay quá mức, bởi vì cho đến bây giờ cậu cũng không rõ vị đạo trưởng Long Trì này rốt cuộc là có bản lĩnh thật hay là đánh bậy đánh bạ.