Chương 19.3

Ngay lúc Ô Miên do dự, đạo trưởng Long Trì đưa tay chặn lại mặt Lâm Dịch nghiêm túc nói: "Cậu Lâm xin chờ một chút, con chim này... Có gì đó không ổn.”

Lâm Dịch sợ chim sẻ ngô đuôi dài hoang dã quý giá bị chết tức tưởi, lập tức vội vàng nói: "Nó có vấn đề ở đâu? Không phải trông rất bình thường sao? ”

Đạo trưởng Long Trì không nói gì, quay đầu nhìn Đồ Khách ở bên cạnh hỏi: "Tiểu sư đệ, nhìn ra cái gì sao?"

Đồ Khách lạnh như băng nhìn thoáng qua chim sẻ ngô đuôi dài, thành công khiến mập mạp lúng túng run bần bật.

Đồ Khách mở miệng, thanh âm lạnh băng giống như người của anh ta: "Trên người con chim này có yêu khí, nhưng không phải yêu khí của nó, có lẽ nó được yêu vật mang tới.”

Chim sẻ ngô đuôi dài đáng thương nhìn về phía Ô Miên: Bị phát hiện QAQ

Ô Miên lặng lẽ rụt vào trong lòng Tạ Cửu Triết, lần trước Long Trì không phát hiện cậu có vấn đề, lúc này có lẽ cũng không đến mức.

Long Trì nhìn theo ánh mắt của chim sẻ ngô đuôi dài, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự, cũng không biết con chim này đang nhìn Tạ Cửu Triết hay con mèo kia.

Tạ Cửu Triết nhíu mày hỏi: "Đạo trưởng nói yêu vật tặng cho tôi một con chim?”

Long Trì gật đầu: "Không sai.”

Chú Trà ở bên cạnh có hơi nghi hoặc: "Không phải cậu nói yêu vật hướng về trợ lý Ô sao? Tại sao lại để mắt tới ngài Cửu?"

Tạ Cửu Triết cũng rất nghi hoặc, Long Trì nghĩ không ra, Đồ Khách ở bên cạnh nghiêm trang nói: "Tạ tiên sinh có thể che chở người kia, yêu vật không thể xuống tay, có thể muốn giải quyết Tạ tiên sinh trước sau đó mới xuống tay với mục tiêu của bọn họ."

Cả người Lâm Dịch choáng váng: "Các người đang nói cái gì vậy? Cái gì yêu không yêu chứ.”

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua Khâu Phi, Khâu Phi lập tức đi qua giải thích với Lâm Dịch một chút.

Lâm Dịch nghe xong thì ngốc trệ, anh ấy ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời, lại nhìn con chim sẻ ngô đuôi dài kia, trong lúc nhất thời quả thực hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

"Đây là nhân gian mà tôi biết sao?" Vẻ mặt Lâm Dịch khó hiểu.

Đạo trưởng Long Trì mỉm cười nói: "Nhân yêu vẫn luôn cùng tồn tại, chỉ là yêu vật này có hơi vượt quá giới hạn."

Lâm Dịch lấy lại tinh thần, anh ấy hơi trầm mặc trong nháy mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Nhưng mà... Nếu yêu quái kia muốn hại anh Cửu, vì sao phải đưa một con chim như vậy tới đây? Định đáng yêu chết anh Cửu sao?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chim sẻ ngô đuôi dài, trầm mặc.

Thật vậy, con chim trông mềm mại và đáng yêu, không có bất kỳ tính công kích.

Huống chi cho dù nó có tính công kích cũng rất khó tạo thành thương tổn quá lớn đối với nhân loại, nhất là dưới tình huống Chiêu Hành Viên bảo vệ an toàn Tạ Cửu Triết đều làm rất đúng chỗ.

Long Trì có hơi chần chờ nói: "Cũng có thể dùng để mê hoặc Tạ tổng, để Tạ tổng buông lỏng cảnh giác.”

Tạ Cửu Triết nhìn anh ta một cái, hời hợt nói: "Cách thức xuất hiện của con chim này không thể khiến tôi buông lỏng cảnh giác.”

Đạo trưởng Long Trì cũng không rõ, trước kia những yêu vật anh ta gặp phải đều có mục đích rất lớn, nếu như không thân thiện với nhân loại, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay, chưa từng quanh quẩn như vậy.

Anh ta nhìn chim sẻ ngô đuôi dài có chút không chắc chắn nói: "Chẳng lẽ... Đây là nhận lỗi sao?”

Tạ Cửu Triết:...

Anh có chút mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày bỗng nhiên có chút hối hận khi để cho người Lâm Hải Quan tới.

Ô Miên ở bên cạnh vẫn luôn cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại ngẩng đầu nhìn bộ dáng buồn rầu của anh cũng có chút chột dạ, nhịn không được đứng lên dùng đầu cọ cọ cằm anh.

Phiền não của Tạ Cửu Triết trong nháy mắt được trấn an xuống, anh ngẩng đầu khôi phục lại vẻ lãnh đạm ngày thường, khách khí gật đầu nói: "Làm phiền đạo trưởng Long Trì đã đến một chuyến.”

Đạo trưởng Long Trì vừa nhìn biểu tình này của anh liền biết có tốt hay không, vì không muốn ấn tượng của Tạ Cửu Triết đối với Lâm Hải Quan càng giảm xuống, anh ta vội vàng túm lấy Đồ Khách thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, vị này chính là kim chủ lớn của chúng ta, mau biểu hiện một chút."

Đồ Khách vốn rất nhàm chán, nghe được hai chữ kim chủ lỗ tai không khỏi giật giật.

Lâm Hải Quan bọn họ tuy rằng có rất nhiều khách hành hương, nhưng những kim chủ lớn này cũng không thể đắc tội, tiền đều dựa vào bọn họ.

Vì thế Đồ Khách lập tức thay đổi thái độ, anh ta nghiêm túc nhìn Tạ Cửu Triết một lúc lâu, nhíu mày một chút lại nhìn Ô Miên, cuối cùng lại nhìn thoáng qua hướng Đông Nam, chần chờ một lúc lâu mới nói: "Đường nhân duyên của Tạ tổng... Hình như..."

Đồ Khách nhíu mày ấp úng nói, dường như trông rất khó xử.

Đạo trưởng Long Trì lập tức hít sâu một hơi, nhịn không được chọc đứa nhỏ nghịch ngợm này một chút... Nhân duyên của loại người này là có thể tùy tiện xem sao?

Anh ta còn nhớ rõ lúc trước khi còn trẻ đã từng xem qua đường nhân duyên của một vị phú hào, người tốt, thu gom cuộn đi cuộn lại có lẽ có thể cuộn thành một cuộn len.

Giống như loại người vừa có tiền vừa có địa vị này, đường nhân duyên đều rối loạn, vốn dĩ nhìn không rõ.

Tạ Cửu Triết không động đậy, anh vốn dĩ không quan tâm nhân duyên của mình, ngược lại Lâm Dịch ở bên cạnh vô cùng hưng phấn hỏi: "Đường nhân duyên của cậu ta làm sao vậy?”

Ánh mắt Đồ Khách di chuyển xuống lên người mèo, rối rắm nói: "Khác giống loại sẽ không có kết quả tốt.”

Lâm Dịch cũng theo ánh mắt của anh ta nhìn qua lập tức khϊếp sợ, anh ấy định nói cái gì vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt Tạ Cửu Triết lạnh như băng tất cả lời nói lập tức đều nuốt trở về.

Bọn họ cùng nhau lớn lên nên biết rất rõ một khi Tạ Cửu Triết bày ra biểu cảm này thì có nghĩa là có người sẽ xui xẻo, nếu như còn có người không mắt đυ.ng vào họng súng vào lúc này, vậy thì chờ cùng nhau bị thu thập đi.

Ô Miên nghiêng đầu chậm nửa nhịp mới phản ứng được là Đồ Khách đáng nói mình, cậu lập tức an tâm không ít.

Lúc trước nhìn thấy Long Trì mang người này tới còn tưởng rằng người này lợi hại biết bao, kết quả ngay cả đường nhân quả và đường nhân duyên cũng không phân biệt được.

Cậu cũng cảm thấy thật kỳ quái ánh mắt người này có phải không dễ dùng hay không, đường nhân quả là màu vàng, đường nhân duyên là màu đỏ, nhìn sao mà lộn vậy?

Có lẽ là bị đạo trưởng Long Trì chọc một chút cộng thêm biểu tình của Tạ Cửu Triết đúng thật không tốt lắm, Đồ Khách cũng cảm thấy nói như vậy có chút đắc tội với kim chủ đại lão, anh ta vội vàng nói: "Kỳ thật có hai đường nhân duyên, đều dày mỏng như nhau, có lẽ Tạ tổng có thể giao mèo cho người khác nuôi, tiếp xúc với nhân loại một chút.”

Tạ Cửu Triết nghe xong sắc mặt càng lạnh, chuyện đường nhân duyên khiến cho anh có cảm giác sự riêng tư bị nhìn trộm mà không vui, nhưng bảo cho anh đưa mèo con cho người khác nuôi đó là tuyệt đối đυ.ng phải vảy ngược của anh.

Đạo trưởng Long Trì ở bên cạnh đúng thật hận không thể trực tiếp đánh tiểu sư đệ ngất xỉu: Cậu nói những chuyện này làm cái gì? Loại chuyện có hai đường nhân duyên này có thể nói bậy sao?

Tuy nhiên ngẫm lại, hình như nói cũng không sao, dù sao cũng chỉ có hai đường, một cái trong đó còn dính vào mèo, coi như là giữ mình trong sạch, Tạ tổng đúng là một dòng nước trong trong giới nha!

Tạ Cửu Triết không muốn nghe bọn họ nói nhảm, cũng không tiện để người ta đá bọn họ ra ngoài, nên xoay người rời đi.

Đồng thời trong lòng có chút hối hận, anh không nên sai người đến Lâm Hải Quan mời người, lần sau vẫn nên mời hòa thượng đến thì tốt hơn.

Tuy nhiên ngay khi anh định nổi giận, bỗng nhiên cảm giác cằm có chút ngứa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy kẹo bông gòn của anh đang ngửa đầu cọ anh, đôi mắt to màu lam nhìn anh vô cùng chuyên chú, lập tức ổn định tâm tình của anh.

Anh đi được một nửa mới quay đầu nói với Lâm Dịch: "Cậu mang con chim kia đi."

Cho dù chim sẻ ngô đuôi dài đúng thật rất đáng yêu, nhưng loại đồ vật không rõ lai lịch này vẫn nên đưa vào nhà nước thì tốt hơn.

Ô Miên có hơi đáng tiếc nhìn chim sẻ ngô đuôi dài bị mang đi, nghiêm túc suy ngẫm một chút là do cậu làm không đúng chỗ, lần sau phải cẩn thận một chút, không thể để Tạ Cửu Triết nhận thấy có chỗ không ổn, nếu không đoán chừng lại phải mời người tới xem có phải có vấn đề hay không.

Mà Tạ Cửu Triết thì ôm mèo trở lại thư phòng.

Mặc kệ biểu hiện bên ngoài dù có không thèm để ý thế nào, Đồ Khách nói vấn đề đường nhân duyên anh vẫn có chút để ý.

Một sợi dây được kết nối với mèo... Anh ngược lại không sao cả, anh vốn rất thích kẹo bông gòn, hơn nữa kẹo bông gòn còn là con mèo nhỏ duy nhất trên thế giới không khiến anh dị ứng.

Anh chắc chắn phải chăm sóc kẹo bông gòn cả đời, nếu như yêu thích như vậy cũng có thể gây nên đường nhân duyên, Tạ Cửu Triết ngược lại không phản cảm, bởi vì anh xác định mình đối với con mèo nhỏ này không có suy nghĩ không an phận, chỉ có đơn thuần yêu thích.

Để cho anh để ý chính là đối tượng của một đường nhân duyên khác, anh nhớ rõ Đồ Khách từng nhìn thoáng qua hướng Đông Nam, mà hướng kia chính là nội thành.

Chỉ là... Biển người mênh mông, muốn tìm cũng không dễ dàng.

Tạ Cửu Triết nhanh chóng buông chuyện này xuống, đặt kẹo bông gòn lên bàn làm việc tiếp tục làm việc.

Mà Ô Miên lại bắt đầu nhìn chằm chằm móng vuốt của mình tính ngày nghỉ, nếu không phải ngày nghỉ, cậu không có cách nào chạy xa như vậy để tìm chim sẻ ngô đuôi dài.

Đúng vậy, cậu vẫn định đưa thêm một con nữa, lúc nãy con kia xuất hiện quá đột ngột, Tạ Cửu Triết không chịu giữ lại cũng là chuyện bình thường, bây giờ cậu sẽ cẩn thận!

Ô Miên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết, nhạy cảm nhận ra tâm tình Tạ tổng lúc này dường như không tốt lắm, nhưng không sao, chờ chim mới tới, anh sẽ vui!

Cứ như vậy Ô Miên kiên nhẫn chờ một tuần, mãi đến cuối tuần mới lại chạy lên núi tìm chim sẻ ngô đuôi dài.

Chỉ tiếc lần này cũng không dễ dàng như vậy, cậu gần như lục nát cái núi mới tìm được con thứ hai ở nơi ít người qua lại, cho dù cậu là miêu yêu, bắt chim trong rừng sâu núi già như vậy cũng không dễ dàng.

Lúc này cậu học thông minh, ở nơi cách Chiêu Hành Viên khá xa giám sát vốn dĩ không nhìn thấy liền phun chim trong miệng ra.

Con chim sẻ ngô đuôi dài này nhỏ hơn một chút so với con chim sẻ trước đó, nhưng bởi vì hình thể nhỏ nên càng tròn trịa hơn một chút.

Chim sẻ ngô đuôi dài luôn ở trong miệng mèo giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chờ đến khi nó phun ra, cả con chim đều đã choáng váng đầu óc, cả con chim lảo đảo trên mặt đất hai vòng rồi ngã xuống đất, móng vuốt nhỏ còn run lên, trông giống như không sống được bao lâu.

Khả năng thích ứng của con chim này tất nhiên không bằng con trước đó.

Ô Miên bị dọa sợ, vội vàng duỗi móng vuốt nhẹ nhàng chọt con mập mạp kia, móng vuốt mập mạp chỉ hơi động đậy cũng không còn động tĩnh gì.

Tuy nhiên Ô Miên cảm nhận được con mập mạp này còn sống, suy nghĩ rồi truyền một chút yêu lực qua, mập mạp lập tức sống lại còn vô cùng năng lượng, nhảy dựng lên giang cánh muốn bay, sau đó bị một bàn chân của Ô Miên giữ lại.

Mặt Ô Miên không chút thay đổi nhìn tên mập mạp không chết kia nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, dám chạy sẽ đánh gãy cánh cậu!”

Sau khi mập mạp thử hai lần thì đứng yên ở đó, Ô Miên giao nhiệm vụ cho tiểu mập, sau đó hỏi: "Nghe hiểu chưa?”

Mập mạp cúi đầu giả chết, Ô Miên hừ một tiếng meo meo nói: "Con này có hơi ngốc, không bằng ăn đi.”

Mập mạp lập tức điên cuồng gật đầu: Hiểu rồi, hiểu rồi!

Ô Miên hài lòng gật đầu nói: "Còn có ước pháp ba chương, thứ nhất không cho phép nhảy điệu cầu hôn đối với nhân loại, nếu dám nhảy tôi sẽ nhổ lông của cậu! Thứ hai, anh ấy không thích ồn ào, ngoại trừ chào buổi sáng và buổi tối hoặc khi anh ấy chơi với cậu thì không được la hét lung tung, nếu không tôi sẽ cột miệng cậu lại! Thứ ba, hãy giả vờ không biết tôi, nếu tiết lộ danh tính của tôi, tôi sẽ ăn cậu!”

Mập mạp co thành một cục run bần bật gật đầu, Ô Miên hài lòng nhìn dáng vẻ của nó, tuy rằng ăn thì chắc chắn sẽ không ăn, hương vị dã vật kém xa so với đồ ăn mèo đóng hộp mà Tạ Cửu Triết chuẩn bị cho cậu, huống chi cho dù cậu muốn ăn thịt tươi linh tinh, thì cũng có thịt sống cung cấp thường xuyên.

Uy hϊếp xong, cậu nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, xác định không còn sai sót gì lúc này mới nói: "Đi đi, tôi sẽ ở chỗ này quan sát cậu, dám giở trò... Hừ hừ!”

Cậu vừa nói vừa nhe răng tiện thể còn nâng chân lên lộ ra móng tay không quá nhọn… Sau khi bị Tạ Cửu Triết cắt móng tay vẫn chưa mọc ra hết.

Tuy nhiên cậu đã hình thành chấn nhϊếp đối với mập mạp, cho dù móng tay không bén nhọn, mập mạp cũng bị dọa chết khϊếp, sợ hãi bay đi.

Con chim nhỏ màu trắng xẹt qua màn đêm, Ô Miên ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm mập mạp bay thẳng vào Chiêu Hành Viên, cuối cùng dừng lại trên bệ cửa sổ phòng Tạ Cửu Triết mới hài lòng gật đầu, xoay người đặt thân thể này về phòng trọ, tâm thần chuyển sang trên thân mèo.

Lúc này Tạ Cửu Triết vẫn ngủ say như trước, chỉ là đang nhíu mày, dáng vẻ trông không vui.

Ô Miên nghĩ đến một tuần gần đây phản công từ các cổ đông kia càng ngày càng lợi hại, hình như còn thông đồng với mấy anh em của anh, lập tức thở dài, vị trí Tạ Cửu Triết nhìn đáng ngưỡng mộ, nhưng chuyện phiền lòng cũng không ít.

Cậu vươn chân nhẹ nhàng ấn vào giữa mày Tạ Cửu Triết, ánh sáng từ trên chân cậu truyền vào giữa mày Tạ Cửu Triết.

Chờ khi cậu thu chân lại, giữa mày Tạ Cửu Triết đã giãn ra, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng không ít.

Ô Miên quay đầu nhìn thoáng qua mập mạp đứng ngoài cửa sổ trông không còn gì luyến tiếc kia mà hài lòng gật gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Trời sắp sáng rồi, nếu không ngủ thì tối nay đừng ngủ nữa.

Sáng hôm sau, Tạ Cửu Triết tỉnh lại thì nhìn thấy kẹo bông gòn nằm trong ngực anh, tứ chi giang ra thành hình chữ X, nhịn không được sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu, lại không nhịn được xoa xoa lỗ tai mèo con.

Lỗ tai mèo con có lẽ vô cùng mẫn cảm, chỉ cần chạm một cái sẽ hơi run rẩy, sau khi bị đυ.ng chạm ba cái, Ô Miên mơ mơ màng màng xoay người, vươn hai chân ôm lấy ngón trỏ quấy rối của Tạ Cửu Triết rồitiếp tục nhắm mắt lại ngủ khò khò.

Tạ Cửu Triết cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn miêu miêu.

Sau khi hôn xong anh lại nhớ tới câu nói ngày hôm qua Đồ Khách nói, khựng một chút rồi nhìn mèo con đang cọ vào trong ngực anh, bỗng nhiên cảm thấy cũng rất tốt.

Anh không cần cùng người nào thành lập tình cảm, sống cùng một con mèo nhỏ cả đời cũng rất tốt, dù sao con mèo nhỏ này cũng sẽ không thay đổi giống người khác, trong mắt nó chỉ có mình anh.

Tạ Cửu Triết đưa tay chỉ chỉ đầu của Ô Miên, nhẹ giọng nói: "Mày phải sống lâu trăm tuổi.”

Tuy rằng trong lòng biết điều này là không thể nào, nhưng Tạ Cửu Triết vẫn quyết định chuẩn bị một đội ngũ y tế cho mèo con nhà mình, cỗ gắng kéo dài tuổi thọ của nó, ở bên anh thêm một thời gian... Anh ít nhiều vẫn có chút để ý câu nói sống không lâu mà đạo trưởng Long Trì nói.

Ô Miên đang ngủ cũng không biết ân nhân đã bắt đầu nhọc lòng vì tuổi thọ của cậu.

Sau khi Tạ Cửu Triết đứng lên liền nghe được một loạt tiếng chim hót uyển chuyển du dương, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả liền nhìn thấy một con chim sẻ ngô đuôi dài đang nhảy nhót trên bệ cửa sổ của anh, thỉnh thoảng còn vỗ cánh.

Anh hoảng hốt nhớ tới đêm đầu tiên nhìn thấy kẹo bông gòn, hành vi hấp dẫn con người của các tiểu động vật có phải đều giống nhau hay không?

Không đúng, vì sao chỗ anh lại có một con chim sẻ ngô đuôi dài nữa?

Con được Lâm Dịch mang đi nghe nói đã trở thành đối tượng nghiên cứu trọng điểm, phải trải qua một loạt kiểm tra mới có thể thả về, vậy con này... Lại đột nhiên xuất hiện nữa?

Sắc mặt Tạ Cửu Triết ngưng trọng, rón rén đi ra ngoài mới nói với chú Trà: "Bảo Khâu Phi đi xem giám sát, còn nữa... Lấy một cái l*иg khác.”

Chú Trà thấy vậy liền biết chắc chắn là kẹo bông gòn còn chưa tỉnh ngủ, ngài Cửu không nỡ đánh thức mèo con, vì thế động tác cũng nhẹ nhàng theo.

Trong Uất Uyển cũng không có ai dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức con mèo nhỏ đang ngủ trong phòng ngủ của Tạ Cửu Triết.

Khâu Phi nhanh chóng mang giám sát lại đây, lúc anh ta nhìn thấy con chim trong l*иg kia cũng thấy khó tin, anh ta cúi đầu nói với Tạ Cửu Triết: "Ông chủ..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tạ Cửu Triết đã giơ ngón trỏ lên: "Suỵt, nhỏ tiếng một chút, kẹo bông gòn đang ngủ.”

Khâu Phi:...

Lúc này anh ta đã hiểu vì sao Phong Nguyên Thanh gọi kẹo bông gòn là miêu thái tử.

Anh ta đành phải đè thấp giọng nói: "Ông chủ, giám sát không sao cả."

Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn anh ta: "Không có chuyện gì sao?”

Khâu Phi gật đầu, đưa máy tính bảng cho Tạ Cửu Triết, camera giám sát này khá là hoàn chỉnh, đã tiến hành chỉnh sửa, có thể từ góc độ khác nhau nhìn thấy con chim sẻ ngô đuôi dài bay vào Chiêu Hành Viên, sau đó bay thẳng tới Uất Uyển, cuối cùng đậu lên bệ cửa sổ nhà chính.

Mục tiêu từ đầu đến cuối kiên định, giống như đi thẳng tới Tạ Cửu Triết.

Sau khi Tạ Cửu Triết xem xong cười nhạo một tiếng: "Yêu vật này khá là thông minh, biết che dấu hành tung rồi."

Hiện giờ ở thời đại này, che giấu thật sự không phải là không có dấu vết để tìm, dù sao thật sự không dấu vết để tìm ngược lại là điểm nghi ngờ lớn nhất, lựa chọn cách thức bình thường mới là che giấu thật sự.

Khâu Phi nhíu mày: "Ý của ông chủ là chuyện này không phải ngoài ý muốn sao?”

Tạ Cửu Triết rũ mắt nhìn camera giám sát: "Thành phố Lạc Hải và chim sẻ ngô đuôi dài cách nhau gần hai nghìn km, cậu cảm thấy đây là trùng hợp à?”

Khâu Phi gãi gãi đầu, sao anh ta biết được núi chim sẻ ngô đuôi dài phân bố ở chỗ nào chứ, tuy nhiên nhìn như vậy đúng thật có chút vấn đề.

Anh ta có chút phát sầu nói: "Các đạo trưởng Lâm Hải Quan cũng không tìm được yêu quái ở đâu sao?”

Yêu quái này cũng thật kỳ lạ, không câu dẫn không rù quến, mỗi ngày chỉ trốn sau lưng làm những chuyện này, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?

Tạ Cửu Triết nghĩ đến đạo trưởng Long Trì liền nói: "Lần sau... Mời các đại sư của Ngọc Hoa Tự đến một chuyến đi.”

Hiện tại anh ngược lại tràn ngập hoài nghi đối với Lâm Hải Quan, hơn nữa... Anh cũng không muốn nghe đối phương nói chuyện đường nhân duyên linh tinh nữa.

Khâu Phi vừa định đồng ý thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Tạ Cửu Triết vang lên, động tác của Tạ Cửu Triết vô cùng nhanh lẹ vừa ấn kết nối vừa đi ra khỏi phòng.

Khâu Phi theo bản năng nhìn thoáng qua phòng, miêu thái tử có lẽ còn đang ngủ.

Sau khi Tạ Cửu Triết đi ra ngoài mới nói: "Lâm Dịch à? Có chuyện gì vậy?”

Lâm Dịch vô cùng khẩn trương hỏi: "Anh Cửu, chỗ của cậu có phải còn một con chim sẻ ngô đuôi dài hay không? Ai đó đã tố cáo rằng cậu tự ý bắt giữ nuôi dưỡng động vật được bảo vệ bởi nhà nước!”

Tạ Cửu Triết: ...