Chương 18.2

Cậu không có đáp lại, Tạ Cửu Triết cũng không thèm để ý, anh cũng không điên đến mức yêu cầu một con mèo nghe hiểu ý của mình.

Huống chi câu nói vừa rồi thay vì nói là hỏi mèo con thì chi bằng nói là tự lẩm bẩm, dù sao mèo con biểu hiện lưu luyến đối với anh rất rõ ràng.

Anh cứ ôm Ô Miên như vậy đến nhà ăn dùng cơm, thậm chí còn sai người đặt chén cơm mèo của Ô Miên lên bàn trà nhỏ cách bàn ăn không xa, coi như là dùng chung bữa sáng với mèo con của anh.

Bữa sáng của miêu thái tử đương nhiên vẫn vô cùng phong phú, thậm chí món ăn cũng khác ngày hôm qua, à, món bữa trưa buổi sáng của cậu đều có thể khác nhau, cho nên hoàn toàn không có lúc ngán.

Mọi thứ đều ngon!

Trước kia lúc Tạ Cửu Triết ăn sáng sẽ liếc mắt xem tin tức buổi sáng, kết quả bây giờ tin tức buổi sáng cũng không xem, chỉ lo xem miêu miêu ăn cơm.

Lúc mèo con ăn cơm, đầu nhỏ gật gù, có thể do ăn được thức ăn yêu thích, hai chân trước ấn bát mèo, đuôi cũng quét qua quét lại.

Tạ Cửu Triết cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy bộ dáng ăn cơm của kẹo bông gòn rất đáng yêu.

Anh thậm chí còn chờ Ô Miên ăn xong mới cho người thu dọn.

Sau khi ăn xong, chú Trà đến nói: "Ngài Cửu, đội thi công đã đến, nói là có thể làm xong trong một ngày.”

Tạ Cửu Triết gật đầu ôm Ô Miên nói: "Vậy tôi dẫn nó đi thư phòng.”

Lúc trước vào lúc làm việc anh đi làm, mèo con sẽ chạy về biệt thự mèo chơi đùa, nhưng biệt thự mèo cách phòng vui chơi có chút gần, Tạ Cửu Triết lo lắng âm thanh thi công dọa Ô Miên, chuẩn bị mang mèo con theo bên người, như vậy cho dù miêu miêu bị dọa, có anh có lẽ cũng sẽ an tâm một chút.

Lúc này Ô Miên nghe được tin tức xây dựng phòng vui chơi cho cậu cũng không chán chường như cũ, dù sao từ từ Tạ Cửu Triết cũng có thể nhìn thấy lễ vật cậu tặng.

Con chim kia ở thế giới loài người hiếm như vậy, có lẽ xem như là lễ vật rất quý giá đúng không? Cũng có thể bù đắp một chút.

Còn về mặt khác, cứ để từ từ!

Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết có hơi hưng phấn, vô cùng chờ mong Tạ Cửu Triết nhìn thấy bộ dáng con chim kia.

Tạ Cửu Triết cảm nhận được sự hưng phấn của cậu, nhịn không được xoa đầu mèo có chút kinh ngạc: "Kẹo bông gòn sao lại hoạt bát như vậy?”

Chân trước của Ô Miên ở trên cánh tay anh vừa giẫm lên sữa vừa ngửa đầu meo meo meo: Có ngày nào tôi không hoạt bát?

Chú Trà ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Kẹo bông gòn đang vui vẻ, hôm nay ngài Cửu ở nhà mà."

Tạ Cửu Triết nghe ông ấy nói như vậy thì nhớ tới cảnh tượng lúc trước trong màn hình... Mèo con nằm trên mặt đất đáng thương nhìn về phía cửa, không phá phách cũng không ồn ào.

Trong lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn, cúi đầu hôn lên đầu mèo con dịu dàng nói: "Vậy hôm nay tao chơi với mày. ”

Sau đó Ô Miên trơ mắt nhìn Tạ Cửu Triết mang theo cậu đi về phía hoa viên phía sau: !!!!!

Dù sao Chiêu Hành Viên lớn như vậy, cũng không đến mức ngoại trừ phòng vui chơi đang thi công thì không có chỗ nào khác có thể chơi đùa.

Tạ Cửu Triết thậm chí còn chơi xấu mang Ô Miên đến chuồng chó một chuyến, trong lòng thầm chờ xem dáng vẻ miêu miêu nhà mình bị dọa rồi chui vào trong ngực anh.

Chỉ tiếc, những con chó trong nhà chó này đã có bóng ma tâm lý đối với Ô Miên, ngửi thấy mùi Ô Miên từ xa đã bắt đầu nức nở, thậm chí còn ủy khuất co lại thành một cục.

Bác sĩ thú y A Tiến đã khá hơn, lúc này đang tiêm phòng bênh cho những chú chó tuần đêm.

Con chó đang đến lượt tiêm vốn vô cùng ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ đó, kết quả ngửi thấy mùi Ô Miên thì điên luôn, gầm gừ chạy về chuồng chó, thậm chí còn không quên dùng chân sau đóng cửa chuồng chó lại.

A Tiến: ...

Ông ấy nhìn đám cho sợ thành một đoàn lại nhìn con mèo đen được Tạ Cửu Triết ôm vào trong ngực đang thò đầu, khóe miệng giật giật: "Biết ngài nuôi một con mèo, không biết còn tưởng rằng nuôi hổ.”

Ông ấy nói xong nghĩ đến cái đuôi mình từng trải qua, đến bây giờ ông ấy vẫn cảm thấy thế giới có chút huyền huyễn.

Phải biết rằng loại chó săn như Labrador và Kim Mao, sức ở đuôi cũng rất lớn, A Tiến cũng bị chúng nó quất qua, choáng váng tại chỗ cũng có.

Nhưng không có một con chó nào có thể quất ông ấy nằm sấp xuống, ông ấy nghi ngờ liệu đó là vấn đề của ông ấy hay là vấn đề của mèo.

Tạ Cửu Triết cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, anh trầm mặc trong chớp mắt, nhìn mèo con trong ngực như có điều suy nghĩ: "Xem ra mày làm khó chúng không ít lần, lúc trước những con chó này bị đánh có phải do mày làm hay không?”

Ô Miên đang hướng về phía những con chó kia diễu võ dương oai, miêu miêu ghi thù, lúc trước bị những con chó này đuổi đi cậu nhớ rất rõ ràng.

Kết quả ngay khi cậu nhe răng với chó, lúc thành công thu hoạch được mấy giọt nước mắt chó đột nhiên nghe Tạ Cửu Triết nói một câu như vậy.

Ô Miên lập tức thu liễm biểu tình, ngẩng đầu dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Tạ Cửu Triết, thậm chí còn thò đầu hôn lên cằm Tạ Cửu Triết.

Anh đang nói về gì vậy? Miêu miêu không biết, miêu miêu nhỏ như vậy, miêu miêu không đánh lại chúng.

Bác sĩ thú y ở bên cạnh nhìn hình thể của mèo đen lại nhìn lan can chuồng chó, chuồng chó đều nuôi chó cỡ trung bình lớn, lan can đương nhiên cũng không phải chắc chắn như vậy, lan can này ngăn cản được những con chó này vậy mà ngăn không được con mèo đen nhỏ xinh.

Vì vậy... Có thật sự là con mèo này đánh tất cả một trận sao?

Vẻ mặt A Tiến không thể tin nổi.

Tạ Cửu Triết thấy Ô Miên đối với anh giả ngoan lấy lòng cười khẽ một tiếng, trong lòng có đáp án cũng không truy cứu.

Anh đã từng thấy trên mạng, có một vài con mèo có sức chiến đấu đúng thật còn mạnh hơn chó, hơn nữa không gian bên trong chuồng chó có hạn, chó muốn lật úp cũng không dễ dàng, ngược lại thân hình kẹo bông gòn đủ linh hoạt, đánh chó một trận cũng không có gì lạ.

A Tiến ở bên cạnh nhịn không được tấm tắc khen ngợi: "Con mèo này ở bên ngoài chắc là mèo lão đại thân kinh bách chiến, đến chỗ Tạ tổng liền trở thành cục cưng bé nhỏ đáng yêu, xem ra nó thật sự thích Tạ tổng.”

Tạ Cửu Triết rụt rè cười cười, trong mắt không che giấu được đắc ý.

A Tiến nhìn thấy nụ cười này của anh là biết lại sinh ra một miêu nô, ai, cho dù người có tiền đến đâu cũng không ngăn cản được mị lực của miêu miêu.

A Tiến vừa cảm khái vừa thương lượng nói: "Tạ tổng, chúng ta có thể mang thần thú nhà ngài tránh đi một chút sao? Vẫn chưa tiêm xong vắc-xin phòng bệnh đó.”

Một người một mèo này là đặc biệt đến để thêm chướng ngại cho công việc của mình phải không?

Tạ Cửu Triết đành phải ôm mèo đi, Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết nghiêm túc trầm tư: Nên làm sao để Tạ Cửu Triết vào thư phòng đây?

Cũng may thư phòng của Tạ Cửu Triết ngoại trừ chú Trà sẽ thu dọn trước khi đi ngủ một lần cũng không cho những người khác vào, nếu không con chim kia đoán chừng đã sớm bị phát hiện.

Bị phát hiện thật ra cũng không sao, nhưng... Đó là quà cậu tặng cho Tạ Cửu Triết nha, cậu hy vọng người đầu tiên nhìn thấy chính là Tạ Cửu Triết!

Tạ tổng mang mèo đi dạo trong sân một vòng sau đó phát hiện mèo nhà anh hình như không cảm thấy hứng thú đối với đồ chơi và trò chơi, chỉ thích dính lấy anh, sau khi thử rất nhiều cách, anh cũng bất đắc dĩ, đành phải dùng sức xoa đầu mèo nói: "Mày như vậy còn không bằng tao dẫn mày trở về làm việc, dù sao cũng như nhau.”

Nếu chỉ cần anh ở bên cạnh, thì không phải ở nơi nào cũng giống nhau?

Ô Miên vừa nghe lập tức duỗi móng vuốt vỗ vỗ cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết cố gắng để cho anh thấy rõ sự thúc giục trong mắt mình: Còn chờ gì nữa? Đi thôi.

Đúng lúc này điện thoại di động của Tạ Cửu Triết bật lên, anh lấy ra xem thì phát hiện là tin nhắn Giang Vân gửi tới, nói là hợp đồng đã soạn thảo xong gửi đến hòm thư của anh.

Đây là một chuyện lớn, Tạ Cửu Triết trực tiếp mang Ô Miên đi thẳng đến thư phòng.

Sau khi vào thư phòng, ánh mắt Ô Miên nhìn chằm chằm vào bàn, phát hiện con chim kia đang bất lực ngồi trên bàn, nhìn qua dáng vẻ bị chà đạp không nhẹ.

Ô Miên vừa gỡ bỏ thuật giam cầm vừa meo một tiếng, Tạ Cửu Triết nghe không hiểu ý tứ của cậu, nhưng con chim kia lại như kinh hãi ngẩng đầu nhìn sang, khi nhìn thấy sát thần kia được một nhân loại ôm đi tới, lập tức nhớ tới lời đêm qua sát thần dặn dò nó.

Vì thế chim sẻ ngô đuôi dài lấy lại lại tinh thần nhảy lên giống như cá chép lộn nhào, trực tiếp từ trên người ngậm một sợi lông vũ, bay quanh Tạ Cửu Triết một vòng, sau đó lại đậu lên bả vai anh thả lông chim ra, ngay sau đó chính là một loạt tiếng chim hót trong trẻo: Chíp chíp chíp~

Tạ Cửu Triết: ???