Chương 18.1

Ban đêm, Ô Miên cảm nhận được tiếng hô hấp đều đặn trên đỉnh đầu, mở mắt ra, dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên cánh tay Tạ Cửu Triết.

Sau khi phát hiện Tạ Cửu Triết đã tiến vào giấc ngủ sâu, cậu vô cùng yên tâm cuộn mình lại, đem tâm thần chuyển trở lại thân thể trong căn hộ.

Thân thể kia lúc này cũng là hình dạng mèo, cậu trực tiếp tránh né camera của căn hộ đi xuống lầu, sau đó nhanh như chớp điên cuồng chạy thẳng lên núi.

Cũng may hai ngày sau là ngày nghỉ không cần đi làm, nếu không cậu còn phải chờ hai ngày mới có thể đi.

Tốc độ của Ô Miên gần như là loại nhân loại không cách nào bắt được, hơn nữa thân thể màu đen của cậu chính là ngụy trang tốt nhất, cho nên chạy trốn không kiêng nể gì, đôi tai cũng bị gió thổi thành tai máy bay, trong camera lại lóe lên bóng đen.

Chỗ cậu chọn là một vùng núi mênh mông bát ngát mà cậu từng dạo qua, loài chim mà nhân loại đặt tên là chim sẻ ngô đuôi dài hiện giờ đã vô cùng thưa thớt, ít nhất trong hoang dã vô cùng thưa thớt, ngoại trừ núi sâu ít người qua lại, những nơi khác rất khó tìm được.

Ô Miên đã từng gặp qua loại chim này, nhưng cho dù cậu có một chút ấn tượng, muốn bắt chim cũng không phải chuyện dễ dàng, đầu tiên là ở thành phố Lạc Hải này cũng không phải là nơi phân bố của chim sẻ ngô đuôi dài, cho nên cậu cần phải chạy đến nơi rất xa.

Thứ hai là hơn nửa đêm muốn tìm loại chim này cũng không dễ, cho dù năng lực nhìn ban đêm của cậu so với mèo bình thường mạnh hơn một chút, cũng phải nhảy lên nhảy xuống lục lọi rất lâu mới tìm được chim sẻ ngô đuôi dài đang ngủ trong ổ trên thân cây.

Ô Miên bước nhẹ nhàng trên cành cây, có lẽ chim sẻ ngô đuôi dài trong giấc ngủ cũng cảm giác được nguy hiểm, vô cùng cảnh giác tỉnh lại, kết quả vừa ngẩng đầu là nhìn thấy một đôi mắt xanh mơn mởn đang nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt cả con chim bị dọa điên vừa chíp chíp chíp vừa giang cánh chuẩn bị bay đi.

Lỗ tai Ô Miên giật giật, tứ chi dùng sức nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên, trực tiếp chặn lại con chim sẻ ngô đuôi dài kia.

Chim sẻ ngô đuôi dài từ trước đến nay nổi tiếng là bay nhanh, nhưng quan trọng là thứ nó đối mặt không phải là mèo bình thường, mà là một con miêu yêu thật sự.

Vì thế chờ Ô Miên từ trên cây uyển chuyển nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, cái đuôi dài bên miệng thuộc về chim sẻ ngô đuôi dài đang điên cuồng rung động.

Con chim kia bị cậu ngậm vào trong miệng, hết cách, tuy rằng cậu cũng có một ít pháp thuật nhỏ để chứa đồ, nhưng không gian lưu trữ của pháp thuật kia có hạn, hơn nữa chỉ có thể cất giữ vật chết, mà Ô Miên lại không thể biến trở về hình người bỏ chim vào túi.

Nếu là vậy, đợi đến thứ hai cậu sợ phải gọi điện thoại cho Tạ Cửu Triết giải thích một chút về chuyện cậu chạy tới một phía khác của quốc gia trong vòng hai ngày ngắn ngủi.

Vì vậy, chim sẻ ngô đuôi dài đã tiến hành một chuyến đi dài trong miệng mèo.

Ô Miên ngậm chim cả đoạn đường bay nhanh đến bên cạnh Chiêu Hành Viên, cậu tìm một góc, phun chim sẻ ngô đuôi dài ra.

Vừa mới phun con chim kia ra liền đập cánh muốn bay đi, kết quả lại bị một chân của Ô Miên giẫm lên đuôi, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không bay nổi, cuối cùng chỉ có thể đáng thương nằm xuống đất bắt đầu giả chết.

Ô Miên cũng không phải mèo bình thường, căn bản không dao động, dùng một chân trước khác chọc vào con chim sẻ tròn vo thấp giọng nói: "Đừng giả chết, cậu nghe lời, tôi sẽ không cắn chết cậu.”

Chim sẻ là chim bình thường, nhưng Ô Miên dùng ý thức để giao tiếp với đối phương, vì vậy nó ngẩng đầu đáng thương nhìn Ô Miên với đôi mắt nhỏ như đậu đen.

Ô Miên lại nói: "Tôi sẽ đặt cậu ở trên bàn, đừng hòng chạy trốn, tôi còn ở trong căn nhà này thì cậu không chạy được, chờ ngày mai sẽ có người tới, đến lúc đó cậu nhìn thấy người trông đẹp nhất nhớ hát bài hát hay nhất có biết không? Chỉ cần cậu làm anh ấy vui vẻ, đến lúc đó cậu sẽ có thức ăn để ăn không hết, không cần tự mình vất vả tìm thức ăn nữa, hiểu không?”

Đôi mắt nhỏ của chim sẻ sáng lên một chút, ý thức thuộc về nó truyền đạt đến tâm trí của Ô Miên: "Thật... Thật sao? Có ăn sao?”

Ồ, là một kẻ tham ăn.

Ô Miên lập tức vô cùng yên tâm: "Đương nhiên, tôi lừa cậu làm cái gì?”

Lúc này chim sẻ mới gật cái đầu nhỏ, đương nhiên chủ yếu là nếu nó không đồng ý thì cũng vô ích, con mèo trước mắt này nó đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát.

Ô Miên thấy cậu và chim sẻ nhỏ đạt thành hiệp định, lại ngậm chim sẻ vào miệng lần nữa, sau đó đi thẳng tới thư phòng của Tạ Cửu Triết, bởi vì cửa thư phòng của Tạ Cửu Triết đóng lại, Ô Miên chỉ còn có thể dùng pháp thuật mới có thể đi vào.

Ngày mai là thứ bảy, nhưng Tạ Cửu Triết là một người cuồng công việc, chắc phải chạy đến thư phòng giải quyết công việc.

Ô Miên ngậm chim sẻ đặt nó lên bàn sách của Tạ Cửu Triết, vì an toàn, còn hạ cho chim sẻ nhỏ một thuật giam cầm, sau đó chuẩn bị đặt thân thể này trở lại căn hộ, trước khi đi còn không quên xóa camera giám sát có thể quay trúng cậu trong Chiêu Hành Viên.

Sau khi đặt thân thể trở về, Ô Miên chuyển tâm thần trở lại, lúc này Tạ Cửu Triết vẫn ngủ say như cũ, mà Ô Miên ngược lại có hơi hưng phấn đến không ngủ được.

Cậu hận không thể lập tức đến sáng mai, muốn biết Tạ Cửu Triết sẽ có biểu tình gì khi nhìn thấy con chim kia.

Ngạc nhiên hay vui mừng đây?

Ô Miên suy nghĩ một chút, cảm giác có chút không tưởng tượng được trên mặt Tạ Cửu Triết xuất hiện hai loại biểu tình này.

Cảm xúc của ân nhân nhà cậu hình như vẫn luôn khá là bình tĩnh, cho dù lúc nào cũng là dáng vẻ thành thục ổn trọng kia, ngay cả cười cũng là nhàn nhạt.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta chờ mong phản ứng của Tạ Cửu Triết khi nhận được quà.

Ô Miên bận rộn hơn nửa đêm, rồi hưng phấn hơn nửa đêm, cuối cùng đợi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, đồng thời móng vuốt còn ôm chặt cánh tay Tạ Cửu Triết... Ngày mai không thể ngủ nướng, nhất định phải tận mắt nhìn thấy phản ứng của Tạ Cửu Triết mới được!

Sáng hôm sau, lúc Ô Miên tỉnh lại bên cạnh đã trống không, lúc này cậu hoảng sợ, cho rằng mình ngủ quên, lập tức đứng dậy nhảy xuống giường chuẩn bị đi tìm Tạ Cửu Triết.

Đúng lúc này Tạ Cửu Triết từ phòng tắm đi ra.

Có lẽ bởi vì không cần đi làm, anh mặc quần áo ở nhà khá là giản dị, tóc cũng không vuốt chỉnh tề như thường lệ, nhìn qua có vẻ dịu dàng hơn một chút so với bộ dáng âu phục giày da ngày thường.

Tạ Cửu Triết nhìn thấy Ô Miên vội vội vàng vàng nhảy xuống muốn ra ngoài thì hỏi: "Làm sao vậy? Muốn đi vệ sinh sao?”

Ô Miên quay đầu nhìn về phía anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, ừm, cậu có lẽ còn chưa bỏ lỡ.

Tạ Cửu Triết nhìn ánh mắt Ô Miên từ khẩn trương trở nên bình tĩnh, thậm chí còn chạy tới cọ cọ chân anh, anh khựng một chút mới khom lưng ôm cậu lên hỏi: "Đang tìm ba ba sao?”

Tạ Cửu Triết xem trên mạng có rất nhiều người gọi thú cưng nhà mình là con nhỏ, tự cho là cha mẹ của con nhỏ, nhưng ngẫm lại trên bảng kiểm tra sức khỏe chỗ phụ huynh cũng đúng thật viết tên của anh, cho nên anh không phải không thể tiếp nhận chuyện mình có con là mèo.

Ô Miên nghe xong thân mèo cứng đờ.

Ba... Ba?

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết, cũng không biết có phải bởi vì vừa mới rửa mặt xong hay không, trên người mang theo hơi nước, ánh mắt cũng rất mềm mại, tâm tình trông không tệ.

Cậu yên lặng thả lỏng thân thể của mình: Quên đi, Tạ Cửu Triết vui là được rồi.