Chương 17.2

Từ lúc đầu anh đã phát hiện, cho dù lúc nào anh ngẩng đầu nhìn qua, mèo con đều đang nhìn anh, giống như là ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.

Trong lòng Tạ Cửu Triết khẽ động, nhịn không được đưa tay gõ cửa thủy tinh của hộp sấy.

Ô Miên cũng xoay người vươn chân đặt lên cửa thủy tinh, miếng đệm thịt mềm mại cùng màu lông hình thành tương phản rõ rệt, khiến cho người ta nhìn liền muốn nhéo một cái.

Ngón tay Tạ Cửu Triết trượt trên cửa thủy tinh hai cái thì thấy hai chân trước và cái đầu nhỏ của kẹo bông gòn cũng trượt theo ngón tay của anh.

Phong Nguyên Thanh ở bên cạnh rối rắm một chút mới nhắc nhở: "Tạ tổng, tốt nhất không nên dùng ngón tay trêu chọc mèo, mèo hoang tiếp xúc với con người không nhiều, lúc chơi đùa có thể không có chừng mực, ngài dùng ngón tay trêu mèo không chỉ dễ dàng bị mèo cào cắn, còn có thể khiến cho mèo hình thành thói quen xấu là cắn ngón tay.”

Tạ Cửu Triết nghe xong thì thu tay lại, về vấn đề giáo dục mèo, anh vẫn nghe theo.

Anh quay đầu nhìn về phía Phong Nguyên Thanh: "Bình thường chơi với mèo như thế nào?"

Phong Nguyên Thanh nói: "Nếu không muốn chơi với mèo thì lấy một ít đồ chơi điện cho nó, để cho nó tự chơi, nếu muốn chơi với miêu miêu thì dùng cây chọc mèo cũng không tệ."

Cây chọc mèo, Tạ Cửu Triết hiểu rõ, quay đầu nhìn thoáng qua, mấy gian phòng này ở Úc Uyển là chuyên môn mở ra dùng cho mèo, các loại đồ chơi mèo đương nhiên cũng có.

Đồ chơi mèo trong phòng tắm là để đánh lạc hướng sự chú ý của mèo con, để cho mèo phối hợp hơn một chút, kết quả kẹo bông gòn nhà anh quá ngoan, hoàn toàn vô ích.

Phong Nguyên Thanh từ bên cạnh lấy ra một cây chọc mèo buộc đồ chơi cá ở trước cửa kính của hộp sấy lắc lắc nói: "Dùng cái này là được.”

Nhưng mà mèo con trong thùng sấy đã nằm trở lại, không thèm để ý tới anh ta, hơn nữa ánh mắt nhìn anh ta còn tràn ngập ghét bỏ.

Tạ Cửu Triết đăm chiêu: "Nó không thích sao?”

Khóe miệng Phong Nguyên Thanh giật giật thu lại cây chọc mèo: "Cũng không phải tất cả mèo đều thích cây chọc mèo, tính tình của mèo không giống nhau, kẹo bông gòn đã từng lưu lạc, cùng mèo cưng bình thường có thể không giống nhau..."

Những lời này của anh ta còn chưa nói hết đã thấy Tạ Cửu Triết cầm một cây gậy chọc mèo lắc lư trước cửa thủy tinh, sau đó mèo con vừa rồi còn vô cùng cao lãnh lập tức xoay người đứng lên, vô cùng vui vẻ cách cửa thủy tinh chơi với cây chọc mèo.

Phong Nguyên Thanh:...

Được rồi, trách lão thần vô năng, không được miêu thái tử thích.

Tạ Cửu Triết nhìn bộ dáng mèo con nhảy nhót trong hộp sấy, nhịn không được cười, chú Trà lại đây đưa điểm tâm nhìn thấy cảnh tượng này có chút vui mừng.

Sau khi kẹo bông gòn đến, nụ cười trên khuôn mặt của ngài Chín tăng lên nhiều.

Chờ sau khi lông hoàn toàn được sấy khô, Ô Miên lại trở về là miêu miêu xù xù đáng yêu mềm mại, lông tóc bóng loáng ôn hòa, Tạ Cửu Triết ôm cậu đúng thật là yêu thích không buông tay.

Phong Nguyên Thanh rốt cục toàn thân trở về, lúc đi nhịn không được thở dài, công việc hầu hạ miêu thái tử này đúng là không dễ dàng.

Tạ Cửu Triết ôm Ô Miên trở về phòng chính, phòng bên cạnh anh chính là phòng đặc biệt chuẩn bị cho Ô Miên.

Sau khi đẩy cửa ra, Ô Miên liền giật mình, toàn bộ gian phòng dùng sương mù xanh và màu bạc làm chủ, giống như phòng Tạ Cửu Triết, nhìn qua còn có chút giống phòng cha mẹ, bên trong tất cả đều là đồ dùng của mèo, ăn chơi cái gì cũng có, thậm chí còn có cầu trượt nhỏ cho cậu chơi đùa.

Tạ Cửu Triết nhẹ nhàng đặt Ô Miên trên mặt đất nói: "Đồ đạc nơi này đều là của mày, có thích hay không?”

Ô Miên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết, trầm mặc trong chớp mắt, cậu rốt cuộc biết tại sao đường nhân quả lại dày lên.

Nhiều thứ như vậy vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, hơn nữa còn xử lý trong thời gian ngắn như vậy, tất nhiên là vận dụng năng lực tiền giấy.

Nhưng mà đây là tâm ý của Tạ Cửu Triết, cậu vẫn lắc lắc đuôi, ngọt ngào meo một tiếng.

Tạ Cửu Triết sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nói: "Tự mình chơi đi, chờ lúc ngủ tao sẽ đến đón mày.”

Vâng, đây chỉ là nơi mèo chơi, về phần ngủ... Tạ Cửu Triết cảm thấy có một con mèo ngủ bên cạnh mình cũng rất tốt.

Đương nhiên đem kẹo bông gòn ở lại đây chủ yếu là bởi vì Tạ Cửu Triết cần phải đi làm xong việc trên tay, anh xem như phát hiện, chỉ cần miêu miêu ở bên cạnh mình, anh đừng mơ làm việc nghiêm túc.

Anh luôn thỉnh thoảng nhìn miêu miêu đang làm cái gì, hoặc là đưa tay vuốt mèo, đúng thật là quá ảnh hưởng đến năng suất, chỉ có thể đem mèo con đặt ở nơi khác trước, chờ anh làm xong việc mới đón mèo trở về.

Ô Miên cũng không nhất thiết phải dính lấy anh, vô cùng săn sóc ở lại phòng chơi trò chơi, còn hướng về phía Tạ Cửu Triết vẫy vẫy chân.

Ngược lại Tạ Cửu Triết có chút không nỡ bỏ mèo con, lúc đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, cả con mèo Ô Miên lập tức suy sụp xuống, nằm sấp trên mặt đất nhìn thoáng qua đồ đạc trong phòng, trong lòng bắt đầu tính toán mấy thứ này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên bản thân cậu cũng không biết đơn giá của mấy thứ này, chỉ là nghĩ đến thói quen của Tạ Cửu Triết, đoán chừng mấy thứ này cũng không rẻ được.

Ngay lúc Ô Miên than thở, cửa phòng chơi trò chơi bỗng nhiên mở ra, cậu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tạ Cửu Triết đứng ở cửa, Ô Miên lập tức đứng lên tiến lại cọ cọ chân anh, trong miệng kêu meo meo hai tiếng: Sao lại quay lại?

Tạ Cửu Triết khom lưng ôm Ô Miên, xoa xoa đầu nhỏ của cậu hỏi: "Không thích sao?”

Phòng miêu miêu được lắp đặt camera, vừa rồi Tạ Cửu Triết không nhịn được nhìn thoáng qua camera, phát hiện kẹo bông gòn nằm sấp trên mặt đất vô cùng không vui, thậm chí ánh mắt còn đang nhìn cửa giống như đang chờ anh.

Tạ Cửu Triết lập tức đau lòng, nhanh chóng đứng dậy lại đây, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy kẹo bông gòn từ trầm cảm trong nháy mắt trở nên hoạt bát, còn thân mật tới cọ anh.

Anh đương nhiên không biết Ô Miên đang phát sầu việc báo ân chưa báo ân xong lại thêm nhiệm vụ mới, anh chỉ cho rằng nơi này làm không tốt khiến miêu miêu không thích.

Lúc này chú Trà cũng tới, nhìn phòng cẩn thận nói: "Có phải kẹo bông gòn không thích màu này không?”

Sự kết hợp giữa màu xanh sương mù và màu bạc trông thanh lãnh trưởng thành, không phải động vật nhỏ đều thích màu sắc tươi sáng sao?

Tạ Cửu Triết dừng một chút, ở phương diện này anh cũng không có kinh nghiệm gì, suy nghĩ một chút nói: "Để Phong Nguyên Thanh tới đây hỗ trợ sửa một chút đi.”

Anh nói xong thì ôm Ô Miên đi, nếu kẹo bông gòn không phải rất thích, đặt mèo con của anh ở lại chỗ này cũng không tốt, bộ dáng ủy khuất nhìn qua khiến người ta đau lòng.

Ô Miên nghe xong cuộc đối thoại giữa anh và chú Trà lập tức đứng lên trong lòng Tạ Cửu Triết, chân trước đặt lên vai Tạ Cửu Triết meo meo meo: "Không phải tôi không thích, đừng đổi!”

Màu sắc của căn phòng đều là chỉnh thể hòa hợp tốt, nếu muốn đổi màu đoán chừng lại phải trang bị lại, mà những thứ đã được lắp đặt xong còn phải tháo ra.

Nói cách khác Tạ Cửu Triết cần phải trả tiền tháo dỡ và tiền lắp ráp cùng với tiền mua lại đồ nội thất, sao mà được!

Nhưng mà ngôn ngữ mèo với người không thông, Tạ Cửu Triết ôm Ô Miên trấn an vỗ vỗ:

"Được rồi được rồi, không để cho ngươi ở một mình, chúng ta trở về."

Nói xong anh mang theo Ô Miên đi thư phòng, mà Ô Miên thì chỉ có thể đặt đầu lên vai Tạ Cửu Triết, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn chú Trà gọi Phong Nguyên Thanh tới, đồng thời chuẩn bị sắp xếp đội thi công tiếp tục thi công.

Cậu rũ mắt nhìn thoáng qua đường nhân quả.

Rất tốt, lại dày như vậy.

Ô Miên đau lòng cọ cọ trên vai Tạ Cửu Triết, mà Tạ Cửu Triết thì có chút bất đắc dĩ, mèo con nhà hắn cũng thích làm nũng quá đi, vừa mới tách ra một hồi liền dính người như vậy.

Anh mang Ô Miên đến thư phòng, sau đó đặt con mèo trên bàn làm việc của mình như bình thường và bắt đầu làm công việc của mình.

Ô Miên nhìn thoáng qua màn hình máy tính, phát hiện chữ trên đó rậm rạp chữ khiến cậu choáng váng, dứt khoát cũng không nhìn, nằm ở đó yên lặng cùng Tạ Cửu Triết làm việc.

Tạ Cửu Triết ngược lại vẫn luôn chú ý cậu, rất nhạy cảm phát hiện dáng vẻ mèo con vẫn là không vui, nghĩ ngợi một chút liền ôm mèo vào trong lòng mình nói: "Kẹo bông gòn, nhìn chỗ này."

Ô Miên theo ngón tay anh nhìn về phía màn hình, lúc này trên màn hình đã không còn đầy chữ, mà là đang trưng bày một con chim nhỏ tròn trịa màu đen trắng, bên cạnh còn ghi tên: chim sẻ ngô đuôi dài.

Ô Miên không hiểu, cho cậu xem cái này làm cái gì?

Tạ Cửu Triết thấy hấp dẫn được lực chú ý của cậu, thì cầm chuột nhấn một cái.

Trong thoáng chốc, chim sẻ ngô đuôi dài trực tiếp bay ra khỏi màn hình, Ô Miên bị dọa sợ, ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn con chim nhỏ bay vây quanh bọn họ.

Chim lập thể càng mượt mà hơn một chút, lông vũ trên người cũng có thể thấy rõ ràng, chim bay tới bay lui lập tức kích phát DNA của Ô Miên.

Miêu miêu phát tác theo bản năng, không nhịn được duỗi móng vuốt vỗ con chim nhỏ kia một cái, động tác của cậu rất nhanh, chim bình thường cũng không thoát khỏi móng vuốt của cậu, nhưng mà chân trước của cậu lại xuyên qua người con chim.

Ô Miên ngơ ra: Giả sao?

Tạ Cửu Triết dung túng nhìn Ô Miên, mỉm cười sờ sờ đầu mèo: "Đây là giả, nhưng thật sự rất giống đúng không?”

Anh vừa nói vừa nghiêm túc nhìn con chim kia, đây là công nghệ mới nhất của công ty bọn họ, là hình ảnh ba chiều chân thật nhất hiện nay, chỉ cần không tới gần chạm vào, nếu chỉ dựa vào mắt thường sẽ hoàn toàn không phân biệt được là thật hay giả.

Đây cũng là một hạng mục anh rất coi trọng, trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng có thành quả, kế tiếp anh chỉ cần nghĩ cách chuyển hóa thành quả thành tài phú.

Ô Miên nghe anh nói xong nghiêm túc gật đầu nhỏ, đúng thật rất giống, có thể lại là công nghệ cao của nhân loại.

Con chim này cậu quen biết, đương nhiên là loại quen biết từng gặp qua thật sự, chỉ là mấy năm gần đây loài chim này đã rất ít.

Cậu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết cũng nghiêm túc nhìn chim nhỏ, trong lòng có chút trìu mến: Nhân loại mỗi ngày đều ở trong l*иg vuông cũng rất thảm, nói không chừng ân nhân nhà cậu cũng chưa từng thấy qua chim sẻ ngô đuôi dài thật sự.

Nghĩ tới đây, cái đầu nhỏ bé của Ô Miên chợt lóe lên một ý nghĩ: A, đây không phải là lễ vật trân quý mà Tạ Cửu Triết cũng không chiếm được sao?

Ô Miên nhịn không được kích động dùng móng vuốt vỗ chân Tạ Cửu Triết meo meo meo: "Chờ, miêu miêu tri kỷ của anh sẽ đi bắt một con chim sẻ ngô đuôi dài đến cho anh xem đã luôn!”